21 Thân thể cao lớn của Sở Mạnh xoay qua chỗ khác, Ngưng Lộ cho là anh muốn trở lại hội trường không để ý đến cô, sự hồi hợp trong lòng mới vơi bớt đi, nhưng tiếng khóa cửa lại truyền vào tai cô làm cho sự hồi hợp của cô mới vừa vơi bớt lại dâng lên.
22 “Mạnh, cái tên chú rể này quá không đủ ý nghĩa đi? Biến mất lâu như vậy, để cho phụ rễ đáng thương như mình phải ứng phó đám người kia?” Tống Tử Tự ở trong đám người náo nhiệt phát hiện Sở Mạnh từ phòng nghĩ ôm cô vợ nhỏ bé của anh ta ra ngoài đang hướng cửa thang máy phía sau đi, để cái ly trong tay xuống đi tới.
23 Cách trận hôn lễ long trọng còn có đêm tân hôn đáng sợ đó đã qua một tuần. Bởi vì sức khỏe tiêu hao quá độ, ở ngày thứ ba Ngưng Lộ cũng không có về nhà phản bái, mà mẹ cũng chỉ gọi điện thoại đến nói: Không sao, muốn cô nghĩ ngơi thật tốt, khi nào rãnh thì lại về.
24 “Lấy giúp tôi một hộp Emergency contraceptives (thuốc ngừa thai khẩn cấp)” Ngưng Lộ không xác định cô bán hàng ngọt ngào bên cạnh nghe có hiểu hay không, không thử một chút làm sao biết?“OK.
25 Buổi chiều, sau khi cáo biệt mẹ Ngưng Lộ cùng thím Trương đến siêu thị mua thức ăn và một chút đồ dùng hàng ngày mới về nhà. Bởi vì rất nhiều ngày không có ra khỏi cửa, cho nên hôm nay tâm tình Ngưng Lộ cũng thư thái một chút không còn rối rắm nữa, dọc theo đường đi trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn treo nụ cười nhàn nhạt.
26 “Hừ, cô không phải muốn dùng cách này để tôi tha thứ cho cô! Quan Ngưng Lộ, quyết định của Sở Mạnh tôi không có cách nào thay đổi. Nhưng tôi cũng có nguyên tắc của tôi, Sở gia chỉ cần một ngày còn có tôi cô đừng mơ tưởng bước vào của lớn của Sở gia một bước.
27 Lúc rạng sáng, mọi thanh âm yên tĩnh. Thím Trương nghe dưới lầu có tiếng mở cửa vội vàng khoác áo đi ra ngoài xem. Không phải là ăn trộm chứ?Sau khi mở đèn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó vẻ mặt của thím Trương như là nhìn thấy cái gì không thể tin vậy.
28 Người đàn ông ở phía sau ôm thật chặt thân thể cô, giữa bọn họ dán chặt đến không có khoảng cách. Hơi thở đàn ông mãnh liệt không ngừng truyền đến, Ngưng Lộ muốn đẩy anh ra nhưng làm sao có thể địch nổi sức của anh? Hơi thở của anh càng ngày càng nặng, tay ôm cô cũng càng ngày càng xiết chặt khiến Ngưng Lộ sắp không thể thở được, thật khó chịu.
29 Lần nữa tỉnh lại, đã là gần trưa ngày thứ hai, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua khe hở thẳng tắp chiếu vào tấm thảm Ba Tư cao cấp trên sàn nhà. Lúc này anh hẳn là đã đến công ty? Ngưng Lộ không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh, cách tốt nhất chính là không gặp mặt như vậy vĩnh viễn sẽ không có xung đột, nhưng có thể không?Ôm chăn ngồi dậy, tứ chi đau nhức khiến Ngưng Lộ không nhịn được than nhẹ một tiếng, kéo ra một góc chăn lộ ra những vết thương xanh xanh tím tím ở khắp nơi trên da thịt trắng noãn.
30 Sở gia. Trong thư phòng rộng rãi đèn đuốc sáng trưng, Sở Khương đang đem từng quyển sách mình muốn đem theo bỏ vào trong vali. Hai ngày sau anh sẽ phải đến nước Mỹ, lần này xuất ngoại không phải vì nghiên cứu môn triết học mà anh yêu thích, mà là vì học tập để mình có thể có năng lực chống lại anh hai.
31 Đã sắp một giờ đêm nhưng Ngưng Lộ một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ. Trưa hôm nay khi anh rời khỏi nhà cô nổi giận trở về phòng, kết quả thế nhưng nằm trong phòng ngủ suốt buổi chiều.
32 Ngưng Lộ tự chôn mình trong nổi uất ức cho đến thân thể một người đàn ông cao to từ từ đến gần bên cạnh cô còn không có chút cảm giác nào. Trên màn hình puter đã là hình nền trong lòng Sở Mạnh lạnh lẽo, đã trễ như vậy rồi cô còn mở máy vi tính làm gì đây? Hơn nữa còn làm cho cô khóc thành ra như vậy trừ chuyện của Sở Khương ra còn có thể là chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ đã liên lạc với nhau rồi sao? Anh vạn vạn khôn ngờ tới cô lại to gan như vậy dám không nghe lời anh, lại dám lén anh liên lạc với Sở Khương.
33 Đêm hôm đó sau khi bị Sở Mạnh đè cuồng ngược ở thư phòng ngất đi, Ngưng Lộ không biết từ lúc nào trở lại phòng của mình, chỉ biết cô bị đói tỉnh. Ý thức mặc dù thanh tỉnh lại nhưng tứ chi lại bủn rủn không có cách nào nhúc nhích.
34 Sân bay luôn luôn làà một nơi chia ly đau lòng. Sở Khương và ba mẹ từ phòng chờ VIP đi ra ngoài, nhìn trong đám người qua lại, mỗi một gương mặt đều xa lạ, qua lại vội vã, không người nào biết người nào.
35 Một màn này khiến cõi lòng Sở Khương tan nát thành từng mảnh nhỏ, không thể tiếp tục xem nữa. Đi thôi đi thôi! Trên đầu lại lần nữa truyền đến tiếng loa nhắc nhở lên máy bay.
36 Về đến nhà, Ngưng Lộ ngay trước mặt Sở Mạnh vuốt gò má còn nóng hừng hực đem cửa phòng “Ầm” một tiếng đóng lại, khiến Sở Mạnh ứng phó không kịp cứ như vậy bị giam ở ngoài cửa.
37 Cao ốc tập đoàn Sở ThànhThư ký tổng giám đốc tuần này làm việc vô cùng cẩn trọng, chỉ sợ chọc phải lão đại ở bên trong. Gần đây Sở tổng không dễ phục vụ lắm, bình thường tỉnh táo đến trên mặt nhìn không ra nửa điểm tâm tình nhưng mấy ngày nay lại động một chút là nổi giận, khiến người bên cạnh cũng nhanh chóng tự động tránh xa.
38 Mặt trời bốn giờ chiều không tính là gay gắt, Một mình Ngưng Lô ngồi ở ban công nhỏ ngẩn người. Kể từ sau hôm ở sân bay về cô không có tâm tình đi xem sách, cho dù cầm quyển sách trên tay cũng không xem nổi.
39 Người nam sinh giúp cô giải vây còn có cô bé có nụ cười ngọt ngào xem ra tuổi nhỏ hơn cô một chút, bọn họ đứng chung một chỗ giống như một đôi tình nhân trẻ tuổi ngọt ngào, lại gợi cho cô nhớ lại những hồi ức thống khổ.
40 “Khóc xong thoải mái chưa?” Sở Mạnh vặn mặt cô đối diện anh, khóc một trận đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, ngay cả chóp mũi nhỏ nhắn cũng không may mắn thoát khỏi, cái miệng nhỏ như hoa vẫn còn đang khẽ đóng mở hô hấp không khí.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 11