1 Một nữ nhân cần bao nhiêu thời gian để đầu tư vào tình yêu, đem bản thân thuận lợi gả ra ngoài? Là một năm, năm năm hay là mười năm? Vẫn là phí thời gian cho đến già đi, đến lúc dung mạo trở nên xấu xí, lại mèo khen mèo dài đuôi thương tiếc? Không, không thể như vậy được! Thanh xuân người phụ nữ ngắn ngủi như thế, dung mạo nữ nhân quý giá như thế, nếu không nắm chắc cơ hội, quả thực chính là xa xỉ lãng phí!
Vào một ngày trời trong nắng ấm, rốt cục nàng cũng được phủ thêm 1 tấm lụa trắng, trở thành vợ của Bạch Chấn Hạo.
2 Hơn ba tháng trước. . . . . .
Trong phòng học, đứa nhỏ lớn Dư Xảo Xảo đang đứng ở trên bục giảng cố gắng xoay thắt lưng, dẫn một đám trẻ con lít nhít, cùng nhau xướng hát ca.
3 Ngồi ở ghế lô trước bàn tròn, Dư mẹ luôn miệng nhắc nhở, “Xảo Xảo! Phải chú ý hình tượng, phải biểu hiện mình là tiểu thư khuê các, trăm ngàn lần đừng động thủ động cước, biết không?”
“Mẹ, theo như lời chị hai nói, trừ phi đối phương là kẻ giết người hoặc cướp, còn nếu không phải những người trên, con sẽ dùng tánh mạng đảm bảo, con tuyệt đối sẽ không động thủ động cước với hắn ta, sẽ diễn tốt hình tượng thục nữ.
4 Xe chạy nhanh vào một tiểu khu yên tĩnh, ở nội thành Đài Bắc hiếm thấy một biệt thự như vậy, kiến trúc độc đáo, hoa viên cùng gara rộng rãi, nếu không phải có tiền, thế nào cũng không thể có được cuộc sống như thế.
5 Trong tích tắc tiếng động cơ xe máy vang lên, Dư Xảo Xảo hưng phấn quả thực muốn thét chói tai.
Không cần hoài nghi, nàng thật sự làm!
Buổi sáng Bạch Chấn Hạo chân trước mới ra khỏi cửa, nàng sau lưng lập tức dỡ xuống vẻ ngoài văn tĩnh, thừa dịp trong nhà không có ai, cưỡi sói hoang 125 của lão công trong gara của cha mẹ chồng, thoát ra khỏi cái ngục giam, đi trên đường rộng lớn.
6 Trong văn phòng Tổng giám đốc, Trần thư ký đứng đã một thời gian, đúng là vì chờ chủ tử trong trầm tư mở miệng.
Bạch Chấn Hạo không phải không chú ý tới Trần thư ký đã xuất hiện, hắn chính là đang châm chước làm thế nào ra tay, xốc lên cái khăn che mặt thần bí che lấp ở trên người vợ hắn.
7 Trước cửa, dép lê vẫn đặt tại vị trí kia.
Chính là, trước kia cảm thấy hành động ấm áp, hiện tại lại làm cho hắn cảm giác giả dối, hơn nữa ở trong tay hắn còn cầm chứng cứ Trầm trọng a.
8 Từ khi quen biết đến hiện tại, hắn tươi cười với nàng, ngón tay đều có thể tính ra, nhưng là từ sau khi Trầm Tiểu Thiến xuất hiện, Bạch Chấn Hạo trở nên thực thích cười, giống như có chuyện tình khoái hoạt ảnh hưởng hắn.
9 Cơm trưa qua đi, Dư Xảo Xảo ở trước bồn rửa tay trong toilet thống khổ ói ra, Trương Tiểu Bình lo lắng bồi ở một bên, giúp nàng chụp lưng thuận khí.
“Xảo Xảo, cậu có khỏe không? Sẽ không phải là cơm trưa có vấn đề?”
“Mình không, không có việc gì.
10 Nàng chế trụ cánh tay Bạch Chấn Hạo, tiếp theo dạng hai chân, xoay người vung lên, động tác hành văn liền mạch, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, tiếp theo, một cái tiếng vang thật lớn khi hắn rơi xuống đất vang lên.
11 “Tôi hôn hắn!” Trầm Tiểu Thiến biểu tình giả dối.
Dư Xảo Xảo Trầm mặc không nói.
“Làm ơn, tôi tận tâm hết sức sắm vai kẻ thứ ba như vậy, ủy khuất chính mình hôn hắn một ngụm, còn phải mạo hiểm bị hắn đe dọa đến an nguy tính mạng, hiện tại nghĩ như thế nào đều cảm thấy là mình chịu thiệt đâu.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 157