1 Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên, phát ra tiếng “Rè rè” như muốn bổ mặt bàn ra.
Tôi hoảng sợ, nhưng vẫn vội vàng cầm lấy điện thoại, xông ra ngoài.
2 Trong radio phát một ca khúc cũ của Đào Triết, rất thích hợp nghe trong mùa lá cây phủ kín mặt đường thế này.
Thực ra so với những mùa khác, Tưởng Dao thích nhất mùa thu.
3 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau, Tưởng Dao lại gặp Tần Duệ ở cửa hàng cà phê bên dưới tòa nhà.
4
Lá cây ngô đồng ngoài cửa sổ rung rung trong gió lạnh, ngọn đèn đường lúc sáng lúc tắt.
Trong bóng đêm, Tưởng Dao trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt.
5
Sáng hôm sau, Tưởng Dao vẫn không nhận được tin nhắn do “Z” gửi tới, không ngờ cũng có lúc cậu giận dỗi như vậy.
Do dự một lúc, cuối cùng cô cầm điện thoại lên nhờ thư kí đặt hộ hai vé xem Harry Potter.
6
Hey, em thật sự rất nhớ anh
Tâm tình hỗn loạn nhưng chả có cách nào biểu đạt được hết
Những lời muốn nói nhất, em biết phải nói từ đâu đây?
Có chăng giờ này anh cũng đang nhớ em như em nhớ về anh
Nếu không có anh
Sẽ không có quá khứ ấy, em cũng chẳng đau lòng
Thế nhưng cho dù điều đó xảy ra, em vẫn chọn yêu anh
Nếu như không có anh
Em sẽ ở chốn nào, liệu rằng em sẽ có gì nuối tiếc?
Dù sao mọi chuyện đã chẳng còn kịp nữa
Dù sao cũng đã đánh mất chính bản thân mình (*)
….
7
Trong vòng một tuần này, Tưởng Dao bỗng nhiên cảm thấy thế giới thật yên tĩnh.
Ba người đàn ông cùng tồn tại trong cuộc sống của cô cùng biến mất.
8 Bên tai truyền đến tiếng ồn ào, dường như có rất nhiều người nói chuyện xung quanh, có gần có xa, có người gào thét, có người nhỏ tiếng khóc, còn cả đủ loại tiếng chuông điện thoại.
9 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gió bên ngoài rất lớn, thổi vào cửa sổ phát ra tiếng vang.
10
La mer
Qu’on voit danser
Le long des golfes clairs
A des reflets d’argent
La mer
Des reflets geants
Sous la pluie
.
11 Tấm rèm màu trắng bị gió thổi bay lên, phấp phới dưới trời xanh. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt cỏ xanh biếc, chiếu vào người mọi người, chói mắt đến mức cô không mở mắt ra được.
12
“Buổi chiều lúc tôi đi mua bánh su kem ngon muốn chết kia, em đi đâu thế?” Chúc Gia Dịch hỏi.
Tưởng Dao trở mình, suy nghĩ hỗn loạn, sở dĩ cô cảm thấy Chúc Gia Dịch trẻ trung không chỉ vì khuôn mặt đẹp đẽ của cậu, mà là … sau khi trải qua mây mưa cậu vẫn có tinh thần sáng láng như vậy.
13
“Đây là gì thế?” Tưởng Dao vừa đánh răng, vừa cầm lấy lọ thuốc trên bồn rửa tay, đi vào phòng khách, hỏi Vương Trí Vĩ đang đi giày ở cửa.
Trên lọ thuốc không có dán nhãn, viên thuốc bên trong màu trắng, cô đoán có lẽ là thuốc ngủ.
14 Ngón áp út bên trái có một dấu vết đã mờ, đó là vết đeo nhẫn. Lúc này, chiếc nhẫn Tưởng Dao đã đeo nhiều năm đang im lặng nằm trên bồn rửa tay. Trong phòng tắm mờ mịt, bồn rửa tay ướt sũng, cả chiếc nhẫn kia cũng thế.
15 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chị Tưởng? Chị Tưởng?”
Tưởng Dao bỗng chốc lấy lại tinh thần, phát hiện một khuôn mặt tròn đeo kính đen xuất hiện trước mặt, cô không khỏi hoảng sợ.
16 Thời tiết rất tốt, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, còn cả đám mây giống như kẹo bông kia. Ánh mặt trời chiếu qua tầng mây xuống bụi cây thấp ven đường, xuyên qua tơ nhện quấn quanh khóm lá xanh.
17
Một bức thư màu xanh được đưa tới trước mặt Tưởng Dao, cô kinh ngạc giật mình, nói không nên lời.
Chúc Gia Dịch đóng cửa phòng làm việc của Tưởng Dao lại, vẻ mặt đờ đẫn nhìn cô: “Em nói cho tôi biết đây là cái gì…”
Tưởng Dao ngẩng đầu, cố gắng để cho mình duy trì sự bình tĩnh.
18 Tôi bị tiếng chuông di động đánh thức, nhưng cho dù không có tiếng động này tôi tin mình cũng sẽ nhanh chóng thức giấc. Suốt đêm qua tôi viết bản thảo, gõ gõ đánh đánh, cứ thế ghé vào bàn ngủ.
19 Một mặt tường phòng tầng hai của ngôi nhà cũ này đã sụp, từ xa nhìn giống như bánh bích quy sô cô la bị người ta cắn một miếng ở giữa. Mấy nhân viên công tác mặc đồng phục màu xám trèo lên thang dọn dẹp, quả thực giống như thợ thủ công trong đất nước người tí hon Lilliput.
20
Ba năm sau.
“Hiện tại nguyên cáo vừa đưa ra một phần chứng cứ mới. ” Luật sư của bên nguyên cáo là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, tốc độ nói chuyện hơi nhanh, hơn nữa ngữ khí rất cương quyết, mang lại ấn tượng mạnh mẽ, “Phần chứng cứ mới này là thỏa thuận bổ sung hợp đồng công trình kí kết với bị cáo, chứng minh bị cáo ủy thác nguyên cáo tiến hành xây dựng công trình nhà xưởng.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50