41 “Tiên sinh, làm phiền ngài ký tờ giấy phạt này được không? Dù tức giận thế nào vẫn phải nhịn xuống, nhân viên công vụ đáng thương ngăn chận cửa sổ xe đưa giấy phạt lên.
42 “Uống rất ngon a!!! Tôi còn muốn uống!” Bình rượu thứ hai dưới sự khiêu khích của người nào đó toàn bộ đã được rót vào dạ dày của Ngưng Lộ, thức ăn trên bàn sớm đã bị phục vụ lấy đi.
43 Xe một đường chạy như điên về đến nhà, Ngưng Lộ vẫn đang ngủ say, giống như rất lâu không ngủ được sâu như vậy. Ngay cả anh ở bãi đậu xe ôm cô lên lầu cô cũng không có tỉnh táo lại.
44 Sáng sớm hôm sau, Ngưng Lộ ở trong một loại cảm giác đau đớn xa lạ tỉnh lại, còn chưa mở mắt đầu lập tức truyền đến cảm giác đau kịch liệt giống như có vô số tiểu nhân đánh vào đầu cô.
45 Một mình khóc đến trời đất xoay chuyển, khóc đến nước mắt không thể chảy ra được nữa, Ngưng Lộ nằm bên giường ngủ thiếp đi, Bỏ lỡ nắng sáng bỏ lỡ giữa trưa đến khi ngồi dưới đất tay chân bắt đầu tê dại đau nhức, Ngưng Lộ mới tỉnh lại mở đôi mắt khóc đến sưng đỏ ra giùng giằng muốn đứng dậy, kết quả hai chân không cách nào đứng thẳng được lại bổ nhào về trên đất.
46 Đêm nay ánh trăng nhàn nhạt như nước, dịu dàng rọi ở từng cái góc. Gió đêm phơ phất thổi lên mái tóc dài của Ngưng Lộ, vài sợi còn nghịch ngợm không ngừng nhảy múa bám vào gương mặt của cô, có chút nhột.
47 Ngày cuối cùng cuộc thi cuối kỳ, Ngưng Lộ cắn môi nhịn xuống một trận lại một trận đau đớn từ bụng truyền tới. Đây là môn thi thử cuối cùng làm sao cô cũng phải kiên trì đem bài thi làm xong mới được a! Đây chính là môn thi quan trọng nhất cuộc thi a! Nhưng thân thể dường như càng ngày càng không có tiền đồ rồi, giữa hai chân không ngưng ươn ướt khiến đau đớn càng thêm khó nhịn.
48 Xe thể thao Lamborghini lấy tốc độ một trăm tám mươi tại con đường trung tâm thành phố vượt qua mấy cái đèn đỏ hướng bệnh viện trung tâm chạy như điên.
49 Ngưng Lộ từ từ tỉnh lại, mặc dù chưa mở mắt ra nhưng cô cảm nhận được một luồng áp lực đè nén trong không khí làm cho cô không muốn đối mặt. Không khí quen thuộc như vậy, chẳng lẽ là anh ta đến đây? Nghĩ đến khả năng này, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cái chăn trên tay, mắt càng lúc càng nhắm chặt hơn.
50 Cô đường đường chính chính bị ngươì đàn ông kia giam lỏng lại. Sau buổi trưa yên tĩnh, trên ban công nhè nhẹ tỏa ra hương hoa lan tỏa trong không khí.
51 Sau khi vào bệnh viện kiểm tra kĩ lưỡng, chứng minh đứa trẻ trong bụng đã được chin tuần tuổi. Đối chiếu thời gian, hẳn là lần đầu họ quan hệ sau khi cô dừng thuốc đã có cái thai.
52 Sau khi có con, cuộc sống dường như yên bình chưa nhiều, bởi vì anh không giống như trước kia, hạn chế muốn cô. Ngủ đủ giấc cộng thêm việc đang mang thai, Ngưng Lộ giống như châu viên ngọc nhuận* , gương mặt nhỏ mượt mà, làn da trắng mịn thêm sáng bóng, chỉ trừ hai lông mày thoáng nét u buồn bên ngoài, cả người tỏa ra một loại quyến rũ xinh đẹp đầy nét phong tình.
53 Mặc dù khai giảng đã một tuần, nhưng Sở Mạnh vẫn chưa trở về nhà. Cuộc sống thay đổi của Ngưng Lộ đã dần đi vào nếp, mỗi ngày đi học rồi lại về nhà. Hai nơi một đường, không có chút lầm.
54 Paris, nước Pháp. Trong căn phòng xa hoa của Royal Plaza Hotel, toàn bộ các bức màn của cửa sổ sát sàn được mở rộng. Cảnh đêm ở giống như trong mơ, lãng mạn mà xa hoa.
55 Chú Trương trực tiếp chở Ngưng Lộ đến trước cửa khách sạn dưới cờ của Sở Thành mới dừng xe. Hiện tại chưa đến 5 giờ, sẽ ăn cơm sớm như vậy sao? Trong lòng Ngưng Lộ có nghi vấn cũng không dám hỏi,bởi vì cho dù có hỏi thì chú Trương cũng không biết, thật ra cũng chỉ là nghe lời Sở Mạnh mà thôi.
56 Trở về 'phòng cho tổng thống' trên tầng cao nhất, Sở Mạnh ngay lập tức khóa cửa lại, làm cho Tiêu Diệc San đang muốn đi vào theo cũng chỉ biết đứng giậm chân phía trên hành lang ngoài cửa.
57 "Cả hai cũng không muốn, được không?" Ngưng Lộ bắt gặp ánh mắt của anh, lại nhìn thấy trong mắt còn có nụ cười, vậy có phải là tâm tình của anh vẫn tốt hay không? Cô có thể đều không chọn cả hai được không? "Em nói đi?" Theo thói quen lại chiếm hữu môi của cô, anh muốn chính cô lựa chọn câu trả lời, anh đem quyền quyết định giao cho cô.
58 Vì quan tâm đến khẩu vị sau khi cô mang thai, bữa ăn tối bọn họ còn lựa chọn đồ ăn Trung Quốc truyền thống. Khu vực nội thành tấc đất tấc vàng, có thể chiếm giữ toàn bộ nhà hàng ba tầng có thể nói là đầu tư không ít, hơn nữa nghe nói nhà hàng này chỉ tiếp khách đặt trước một tuần lễ, không biết Sở Mạnh có phải quen biết với ông chủ nhà hàng này hay không, thứ nhất là chỉ định muốn một gian phòng VIP, lúc phục vụ kiểm tra nói rõ không có hẹn trước không thể nhận thì Sở Mạnh chỉ từ tốn nói mà một câu: " Nói với quản lý các anh, Sở Mạnh muốn một gian phòng, có hay không?" Có vài người trời sinh đã có khí thế loại này, làm cho người ta nhìn một cái cũng biết không phải là hạng người thông thường, Sở Mạnh vừa đúng có thể liệt vào cái loại này.
59 "Nhưng mà. . . . . . " Ngưng Lộ không biết sự cáu kỉnh này của anh từ đâu mà ra. Nhưng là bác sĩ Tống, người ta mới vừa ngồi xuống anh lại muốn đi, vậy được sao? Huống hồ bọn họ không phải là bạn tốt sao? Tại sao mỗi lần gặp mặt đều giống như nước với lửa không thể hòa hợp? Hơn nữa anh ấy cũng không có ăn cái gì, còn luôn chăm sóc cô.
60 Tống Tử Tự chở Ngưng Lộ về đến nhà đã là chín giờ tối. Ngưng Lộ về đến nhà, thím Trương đã chuẩn bị đi ngủ rồi, thấy một mình Ngưng Lộ trở về, ngạc nhiên đến nỗi mở miệng nhưng không nói được câu nào , sao lại mình thiếu phu nhân trở về vậy? Lão Trương không phải nói bọn họ cùng nhau ăn cơm tối sao? Đã là chuyện gì xảy ra? Mà thiếu phu nhân trở về như thế nào? Một mình có phải quá nguy hiểm hay không? "Thím Trương, thím làm sao vậy?" Ngưng Lộ đứng ở cửa thay giày.