61 Chương 135Mẹ kế bị ép, phải phụ tình chàngMỗi một bước đạp trên bậc cầu thang trái tim tôi lại chùng xuống thêm một chút, tôi không thể trách người khác quá thông minh, chỉ có thể mắng bản thân quá ngu xuẩn, không phải người ta quá xem nhẹ mình, mà sai lầm ở chỗ tưởng người khác quá xem trọng mình.
62 Chương 137Binh biến hoàng thành, chia ly đau đớn [2]“Phụ hoàng thân yêu của ta, ông có biết sau khi mẫu hậu chết ta làm sao để sống tiếp không? Ha ha, vậy thì phải cảm tạ các phi tử của ông rất rất nhiều, không có sự ‘chiếu cố’,‘rủ lòng thương’ của bọn họ, Đông Phương Cửu ta chỉ sợ không sống nổi tới ngày hôm nay!” Ánh mắt tàn bạo của Đông Phương Cửu nhìn chòng chọc vào Đông Phương Tấn, “Đám nữ nhân độc ác kia thật khiến ta muốn ói!”“Lão Cửu ngươi.
63 Chương 139Thân hãm ‘Tào doanh’, là phúc hay họa [1]Lương Tấn An năm ba mươi lăm, lão Lương vương Đông Phương Tấn băng hà, để lại di chiếu truyền ngôi cho con trai thứ chín.
64 Chương 141Thân hãm ‘Tào doanh’, là phúc hay họa [3]Hoàng cung Phượng Dương, Càn Thanh cung, nay đã là tẩm cung của tân đế Đông Phương Cửu. Trên chiếc ghế bên cạnh bàn có một người tay chống trán, ánh mắt u tối, khuôn mặt tiều tụy.
65 Chương 143Yêu là kiếp nạn, lưu luyến là tội [1]Tôi thầm nghĩ: Tên Đông Phương Thất này nhất định là vì nếm mùi thất bại nên mới đi uống rượu giải sầu đây.
66 Chương 145Yêu là kiếp nạn, lưu luyến là tội[3]Không ai trả lời tôi, tất cả đều lẳng lặng lắng nghe, chỉ có Đông Phương Cửu không được vui kéo tôi về phía hắn, rồi quay sang đám thuộc hạ áo đen ra lệnh: “Lên ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Sương Hoa thành!”“Khoan đã!” Tôi nhẹ giọng ngăn hắn lại, nhìn vào mắt hắn, trong đó tôi nhận ra một nỗi lo lắng mơ hồ, còn có nụ cười như không có việc gì của tôi.
67 Chương 147Chấp tử chi thủ, sinh tử khế khoát[2]Đông Phương Cửu nheo đôi mắt phượng đầy nguy hiểm, nhìn về phía thành lâu, cao giọng nói: “Đông Phương Thất, trẫm niệm tình ngươi là huynh đệ thủ túc của trẫm, vốn không muốn xung đột vũ trang với ngươi, đáng tiếc ngươi chẳng biết trân trọng ý tốt của trẫm lại khởi binh mưu phản, ngươi có biết tội?”“A, thì ra là cửu đệ tốt của bản vương.
68 Chương 149Người tôi yêu nhất – tên ngốc – không còn!Đông Phương Cửu. . . người tôi yêu nhất trên thế gian này. . . đã không còn nữa. Đó chính là ý nghĩ đầu tiên khi tôi thoát khỏi quỷ môn quan quay lại trên vách núi.
69 Chương 151Đồng hành cùng địch, tiến về Kim quốcChầm chậm mở mắt ra nhìn, đống lửa trong động có lẽ sớm đã lụi tắt trong lúc tôi ngủ say, những tia nắng ban mai rực rỡ của buổi sáng sớm rọi trên mặt sông chiếu vào sơn động chật hẹp, trên gương mặt màu bánh mật của Hiên Viên Tiêu mạ lên một vầng sáng nhàn nhạt.
70 Chương 153Tay trái đế vương, tay phải đế hậuKhông biết là do phong cảnh quá đẹp, hay do yêu thích cái kiểu lơ đãng như thể linh hồn đi vắng, mà tôi và Hiên Viên Tiêu mất nửa tháng mới tới cổng thành Cẩm Hâm.
71 Chương 155Không phải cầm tù, chỉ giữ nàng lạiLục Y mỉm cười nháy mắt, cố ý trêu chọc Thượng Quan Sở Sở: “Quận chúa đang ghen sao? Sợ bệ hạ dẫn một nữ tử hồi cung à?”Thượng Quan Sở Sở lập tức ửng hồng hai má, mặt cúi gằm, giọng nói giận dỗi: “Ta với bệ hạ của em đâu có quan hệ gì, sao phải ghen chứ!” Nói là vậy, trong lòng Thượng Quan Sở Sở khó tránh khỏi có chút nguội lạnh, côkhông thể nào quên được, ngày đó ở Từ Ninh cung, Hiên Viên Tiêu đã cự tuyệt cô thẳng thừng như thế nào.
72 Chương 157Trời xanh ban phúc, tên ngốc hồi triềuThấm thoắt tôi đã ở lại Kim quốc được hai tháng, trận tuyết đầu mùa cứ thế lặng lẽ kéo tới lúc nào tôi không hay biết.
73 Chương 158Mệnh như ván cờ, thận trọng từng bướcKhi Hiên Viên Tiêu bước vào vừa vặn trông t hấ y cô gái được quấn kín trong bộ áo lông trắng ấm áp đang cười khiến lòng người nhói đau.
74 Chương 159Hậu cung tranh sủng, liên lụy người bên cạnhBề ngoài tôi bình thản nói tỉnh bơ, nhưng thực tế trong lòng lại căng thẳng vô cùng. Thật ra, lúc đầu tôi đưa ra nhiều đề nghị như vậy cũng chỉ vì một yêu cầu ‘không có gì đáng kể’ này đây.
75 Chương 161Chớ than ly biệt, chỉ thêm bi thương“Không. ” Vô Ngôn đáp ngay không hề suy nghĩ, nhưng trong khoảnh khắc khi ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Vân, y cũng đồng thời nhìn thấy bầu trời sao bên ngoài cửa sổ, nhất thời y bỗng giật mình.
76 Chương 163Trời xui đất khiến, trinh tiết khó giữHoàng cung Kim quốc, Ngự thư phòng. Hiên Viên Tiêu vẻ mặt u ám, lông mày nhíu chặt. Tiểu Tuyết cúi đầu đứng hầu một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
77 Chương 165Vı̀ môṭ ngườ i kia, tiến hành đoạt thiên ha!̣Lão thái hậu chậm rãi đi tới, nhẹ nhà ng đem á o lông chồ n khoá c lên ngườ i Hiên Viên Tiêu, sau đó bà ngồ i xuố ng bên caṇ h hắ n.
78 Chương 167Luôn xui xẻo, thành thói quen sao?“Trẫm dựa vào cái gì đáp ứng ngươi?!”“Dựa vào bọn Vĩnh An vương không mang được trưởng công chúa về. ”Đôi mắt khép hờ càng phát ra yêu mị, “Trưởng công chúa muốn đi Lương quốc vì Đông Phương Cửu còn sống.
79 Chương169Ngài là vua, ta là nôLà một người hiện đại, tưởng tượng xem nếu ở cổ đại muốn tùy ý khiến người taquỳ xuống là chuyện khó khăn cỡ nào a, kỳ thật một hồi như vậy cũng chỉ làchuyện này, cho dù lần đầu tiên đầu gối cùng mặt đất tiếp xúc thân mật cũngkhông có gì không ổn, chẳng qua đầu gối mảnh mai trong nháy mắt kia tiếp xúcvới mặt đất cứng lạnh có thể sẽ có mảng thâm tím, nhưng đáng mừng chính là tâmcủa bạn vĩnh viễn không tiếp xúc với mặt đất nên cũng sẽ không có những vếtthâm tím.
80 Chương 171Có giai nhân ở đây, lục cung thất sắcTôi không dám ngẩng đầu nhìn hắn, một mực cúi đầu nhìn xuống chân, ngực như bịmột quyền hung hăng nện xuống, là một loại đau đớn lan tràn.
Thể loại: Dị Năng, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 5