101 Chương 201Yêu Tinh rơi xuống, chấp nhận mệnh trời[1]Cánh tay tôi nhẹ nhàng ôm lấy Yến Tứ Phương có thể mất bao nhiêu sức lực? Cóthể dựa vào gần bao nhiêu? Nhưng chỉ cần như vậy tôi cũng có thể rõ ràng cảmthấy được hắn cứng người lại trong nháy mắt.
102 Chương 202Yêu Tinh rơi xuống, chấp nhận mệnh trời[2]Mộ Dung Uyển đi rồi. Tôi nhìn dĩa điểm tâm đặt trên bàn, trong lòng có chút đau khổ. Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết chuyện đồn đãi trên đường có tám phần là sựthật.
103 Chương 203Yêu tinh rơi xuống, chấp nhận mệnh trời? [3]Cũng may là Yến Tứ Phương cũng không đợi đáp án của tôi, không hiểu sao hắncười, lại chuyển chủ đề khác: “Hỉ phục không tệ lắm đúng không?”Tôi vừa định nói việc này tôi có thể trả lời – vừa vặn, kết quả lại tiếp thêmmột câu tôi không đỡnổi —“Không rườm rà, không lôi thôi, cho dù có chạy trốn cũng thuận tiện đúngkhông?”“Khụ khụ khụ?” Lão nương đã lâu không ho khan!Yến Tứ Phương cười châm biếm, thể hiện rõ là đang trêu đùa lão nương.
104 Chương 204Yêu tinh rơi xuống, chấp nhận mệnh trời? [4]Ngất. . . Đây là chuyện gì vậy Bộ dạng Vân tiên nhân có nửa điểm nào giống nhưbịgiam cầm đâu lâu ngày đâu, rõ ràng là tốt không chịu được.
105 Chương 205Sinh Tử cốc sinh ly tử biệt [1]“Sư phụ —”Tiếng khóc vô cùng bi thương thảm thiết củaVô Cầu đánh thức mọi người. Tôi bị người kéo dậy từ mặt đất bằng đá cẩm thạch lạnh như băng, tiếp theo rơivào một lồng ngực ấm áp và tiếng tim đập mạnh mẽ.
106 Chương 206Sinh Tử cốc sinh ly tử biệt [2]Ngồi mấy lần thuyền, ngoại trừ lần đầu tiên nôn mửa vô cùng thê thảm, những lầnsau đó cho dù không quen cũng phải dần dần mà quen.
107 Chương 207Sinh Tử cốc, sinh ly tử biệt [3]Lúc chúng tôi đến, Đông Phương Cửu vẫn còn chưa tỉnh. Hiện tại mỗi ngày hắnphải ngủ ít nhất mười canh giờ. Sinh Tử cốc là một nơi có ý nghĩa khác của Cửu Trọng sơn.
108 Chương 208Đáy sinh tử cốc, sinh ly tử biệt [4]Cuối cùng, Sở Sở nói: “Cô không cần đi thanh lâu. ”Côấy còn nói: “Ta giúp cô. ”Tôi nhìn côấy, nước mắt chảy xuống.
109 Chương209Sinh tử cốc sinh ly tử biệt [5]Ngày hai mươi chín tháng sáu, một ngày thật bình thường, nhưng cũng có lẽ làngày có nhiều người thương tâm nhất.
110 Thượng Quan Sở Sở cũng khôngchút đểý cười cười, cô xoay người hỏi ĐôngPhương Cửu: “Lương hoàng bệ hạ, chẳng lẽ ngài không muốn biết là ai đã an bàivận mệnh của ngài, là ai khiến mẫu thân ngài sớm bỏ ngài mà đi như vậy, là aikhiến thời thơ ấu của ngài ngày ngày sống trong lo lắng, là ai khiến cho tronglòng ngài một lần nữa không thấyánh mặt trời, là ai khiến hai bàn tay ngài dầndần dính đầy máu tanh, là ai khiến ngài nhẫn tâm bức cung thí phụ(*)?” Mọingười nghe mà trong lòng cả kinh, Thượng Quan Sở Sở lại thong thả nói từng chữmột, cứ như vậy càng làm lòng ai đó đau đớn, thật giống như dùng đao nhọn khoétlòng người từng chút từng chút một.
111 Chương210Trên trời dưới đất, quyết không xa rời[Đại kết cục]Mũi lờ mờ ngửi thấy tràn ngập mùi vị thuốc sát trùng, bên tai vang lên văngvẳng tiếng khóc, nặng nề đè nén.
112 Đám người bắtđầu lao xao. Những người mê sách ở đó nhìn quyển sách ‘Giấc mộng Ho a Tư’ lại nhìn đến người, một màn trước mắt này thật làchấn động. Đây không phải là một màn ở chương cuối cùng cảnh Thượng Quan Lăngcùng Đông Phương Cửu gặp lại ở hiện đại sao.