521 “Đảo Nam Trạch!” Tử Yên ở giữa không trung khựng lại, lập tức ngoái đầu nhìn Tô Minh. "Hai người tại đây chờ ta vài ngày, sau đó ta cùng các ngươi đi đảo Nam Trạch một chuyến.
522 Đối với ánh mắt bốn phía nhìn sang, có Nha Mộc tiến lên nói chuyện, Tô Minh biểu tình bình tĩnh đi ra trận pháp, nhìn mặt trời trên cao, hắn nheo mắt lại.
523 Giây phút thanh âm truyền ra, cô gái người chấn động, mãnhoay người, thấy phía sau mình, vị tí thiếu niên đứng xuất hiện một người. Người ấy mặc áo trắng, thoạt trông bộ dáng hai mươi bảy, tám tuổi, diện mạo rất tuấn tú, chỉ có vết sẹo dưới đôi mắt là khiến khuôn mặt trông tà dị.
524 Bầu trời âm u, mất đi ánh mặt trời khiến trời xanh cũng tối đen, chỉ có từng điểm ánh sao tồn tại khiến mặt đất cũng dung vào màu đen mơ hồ. Loại biến dị này, cùng với chỗ núi Phương Thương Lan cư ngụ phát ra chấn động mãnh liệt như ngọn lửa bốc cháy trong đêm, khiến người đảo Nam Trạch thấy cực kỳ rõ ràng.
525 Vân Lai mỉm cười, để tránh hiểu lầm, lùi sang bên cạnh chút, rời khỏi chỗ Phương Thương Lan ở, kỳ thực gã tới đây trong lòng đã có chuẩn bị rồi. Dù sao trước tiên gã cảm nhận hơi thở quét qua đảo Nam Trạch, sau đó núi Phương Thương Lan ở xuất hiện biến dị, hơi suy nghĩ liền đoán được nhân quả.
526 Tông Trạch thầm than, ánh mắt nhìn Tô Minh càng phức tạp. Năm đó lần đầu gặp nhau, người trước mặt còn yếu chưa khiến y chú ý bao nhiêu. Sau này gặp lại thì tu vi nhiếp hồn người, phất tay đã có lực lượng phong ấn thiên địa, khiến Tông Trạch rung động, nhưng y lờ mờ thấy ra đối phương ở trạng thái này không phải là Tô Minh!Sau đó là bây giờ, y lại thấy Tô Minh, nhưng lúc này hắn mang đến cho y rung động vượt qua hai lần trước.
527 Trên mặt biển, theo đảo Nam Trạch xuất hiện, nước biển lăn hướng bốn phía. Trong đảo, dưới màn sáng, hai tộc Vu Ma tại. Tất cả im lặng nhìn Tô Minh và Tông Trạch trên trời.
528 Khoảnh khắc Tô Minh đánh ra một đấm, trong không khí phát ra tiếng hừ lạnh. Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, Tô Minh mạnh chấn động, toàn thân phát ra tiếng két két như sắp tan vỡ, hắn túm lấy Phương Thương Lan, không chút do dự lùi ra sau, chớp mắt biến mất, khi xuất hiện đã ngoài mấy trăm mét.
529 “Ta xuất sinh chi sơ còn không có…Ta xuất sinh sau man đã suy…” Tô Minh cất bước đạp hư không, vẻ mặt hắn bi thương, bóng dáng toát ra cô độc, miệng thì thào.
530 Trong đảo Ma La, thanh âm của Tô Minh kinh thiên vang vọng, không ngừng chấn động, hình thành vô tận hồi âm. Lần này khuếch tán và va chạm khiến trong đảo như sấm sét rống gầm, ầm truyền vào tai mỗi người trong đảo.
531 Giây phút những người còn sót lại đảo hộ vệ chết, tay phải Tô Minh cầm trường thương chậm rãi nâng lên. Giây phút hoang nhân trong đảo Ma La thấy rợn người, chúng chính mắt thấy Tô Minh trên bầu trời mạnh vung tay phải.
532 Tô Minh trước khi hóa thân thành Túc Mệnh toàn thân bảy phần Man Cốt, Phong Man, Lôi Man truyền thừa cùng nhiều pháp bảo phối hợp một chỗ khiến hắn vượt qua cường giả Man Hồn bình thường, sức chiến đấu đuổi theo hậu kỳ Man Hồn!Dù không địch lại hậu kỳ Man Hồn nhưng dưới hậu kỳ tuyệt đối không có ai là đối thủ của Tô Minh!Hóa thân thành Túc Mệnh rồi, vì nắm giữ lực quá khứ và tương lai, hiểu rõ phép tắc chính và phản, thần thông quái dị quá khí và tương lai giao nhau có thể bùng phát sức chiến đấu vô hạn, phối hợp với thuật pháp vốn có, khiến khí thế của hắn vô hận tới gần Man Hồn đại viên mãn!Nhưng như vậy thì thời gian cho mỗi lần hắn hóa thân thành Túc Mệnh chỉ có mười lăm giây! Dù Tô Minh trong thế giới băng tu hành mấy năm sau, thời gian trở thành Túc Mệnh có thể thêm hai giây nhưng không vượt qua hai mươi giây!Nhưng dù là vậy đủ khiến Tô Minh thành cường đại tồn tại vô cùng trong thiên địa, dù chỉ có hơn mười giây đủ khiến hắn oai phong một cõi!Giây phút hóa thân thành Túc Mệnh, Tô Minh đi ra khỏi Man tượng Man Hồn tan vỡ của Ma La.
533 ‘Tuy nhiên, thứ này cho mình một linh cảm, thì ra thần thông có thể thi triển như vậy. ’ Mắt Tô Minh chợt lóe, nhìn đại điện trong thiên địa, mắt nhắm chặt.
534 Tu mệnh tự thân, mệnh bao gồm sinh mệnh, ẩn chứa vận mệnh, tất cả vì nắm giữ bản thân, biết thiếu sót ở đâu, do đó hoàn mỹ mình, ngưng tụ thành một loại dưới thương khung thiên địa đỉnh càng cường.
535 Góc phía bắc Đông Hoang đại lục, một vùng đất bốn phía toàn đất trũng, bầu trời hiếm có bóng người, nơi này đất mênh mông, bị trở thành phạm vi Chúng Sinh tông, người ngoài nghiêm cấm tiến vào nửa bước.
536 Thời gian chậm rãi trôi qua, hơn mười giây sau, trong khe hở chỉ truyền ra khí thế cường đại nhưng không có chút thanh âm đáp án, điều này khiến Ma La ngẩn ra.
537 Tô Minh rời khỏi đảo Ma La, sau lưng đi theo một con hạc trọc long mặt đầy nịnh nọt. Còn có dưới vuốt con hạc chộp Ma La chưa chết nhưng thế giới đã sụp đổ.
538 Đất Nam Thần trước kia bây giờ trừ những đảo rải rác ra chỉ còn ba vùng đất. Mặc dù ba mảnh đất hoang vắng nhưng sau tai biến Đông Hoang, là khu vực tương đối hoàn chỉnh của Nam Thần!Ba trận pháp phòng hộ cực kỳ bàng bạc bao phủ ba mảnh đất, từ xa nhìn nói nó là mặt đất cũng có chút không ổn, vì chúng nó không liên tiếp với nhau mà tách ra, thành hình tam giác, nước biển đen rống gầm chen giữa chúng.
539 Giây phút trông thấy Tô Minh, khổng tước bảy sắc lông chim lập tức dựng đứng lên, người run rẩy vặn vẹo, hiển nhiên bị hù chết, thần thông không ổn định lại biến về bộ dạng hạc trọc lông.
540 Gã đã không còn uống rượu, vài năm nay gã không muốn uống, vì sợ say, bởi vì khi say gã sẽ nhớ sư tôn, nhớ Đại sư huynh, Nhị sư huynh, và cả tiểu sư đệ.