221 Nếu Tần Phượng không tự cho mình là rất cao, lại bày ra thân phận của một Bí thư quận ủy thì lúc này đây, khẳng định là sẽ phát hỏa ra ngoài. Bành Viễn Chinh trước mặt cô đùa giỡn như vậy, cô như thế nào lại không nhìn ra, nghe không hiểu sao.
222 - Ừ, tôi về rồi. Bành Viễn Chinh mỉm cười, ngồi xuống ghế sofa trong phòng Lý Tuyết Yến. - Hai vị ở quận tìm anh nói chuyện gì vậy?Lý Tuyết Yến lại thuận miệng hỏi, sau đó lại nói:- Sức khỏe của cô thế nào?- Không có việc gì, cảm ơn nhiều.
223 Ăn cơm trưa xong, Bành Viễn Chinh nằm nghỉ một lát, chuẩn bị ba giờ chiều đến tập đoàn Tin Kiệt bàn chuyện hợp tác với Hoàng Bách Thừa. Một chiếc Audi màu đen dừng lại trước cổng Ủy ban nhân dân thị trấn, Mã Hiểu Yến ăn mặc hợp thời trang và Sơ Đan giản dị trang nhã cùng bước xuống xe, đi về phía tòa nhà cơ quan.
224 Nhưng Vi Minh Hỉ đang sốt ruột vì vợ bệnh, cũng không giằng co với Hướng Thiếu Niên nữa, liền chạy lên lầu hai, gõ cửa văn phòng Hách Kiến Niên. Hách Kiến Niên đóng cửa không ra, tâm trạng hết sức bực bội.
225 Tòa nhà làm việc của tập đoàn Tín Kiệt cao tới mười sáu tầng. Ở thập niên 90, trong thành phố Tân An mà nói, thì nó tuyệt đối là tòa nhà cao nhất nhì thành phố.
226 Bành Viễn Chinh vẫn lắc đầu, cười nói:- Ý tốt của bác Hoàng cháu xin nhận. Nhưng quà tặng quý như vầy cháu không dám nhận. Như vậy đi, trước hãy gửi lại cho bác Hoàng giữ giúp, khi nào cháu từ quan thì lại đến lấy đi.
227 Hách Kiến Niên xấu hổ ngồi xuống, không biết như thế nào, ông ta đột nhiên cảm giác được ánh mắt của các Ủy viên thường vụ khác có chút quái dị. Mà một số Phó trưởng ban của Ban tổ chức cán bộ lại dùng ánh mắt thương hại nhìn ông ta, chợt lóe lên rồi biến mất.
228 Giọng Bành Viễn Chinh lạnh lùng nghiêm nghị mà cao vút. Kể cả Chử Lượng và Khuông Nhã Lam, vẻ mặt rất nhiều người đều đỏ lên và hiện ra vẻ bối rối. Ai cũng không ngờ, Bành Viễn Chinh lại bệnh vực một cán bộ lão thành đã về hưu, thậm chí nói thẳng vào mặt mọi người, không chút nể nang.
229 Xét thấy thị trấn Vân Thủy đang đẩy mạnh việc hợp tác với tập đoàn Tín Kiệt, thị trấn hiện nay không thể không đưa ra những nhân tố ổn định. Dưới sự đề nghị của Chủ tịch quận Cố Khải Minh, Bí thư Quận ủy Tần Phượng phê chuẩn, Ban tổ chức cán bộ quận ủy cùng ngày sẽ chính thức đưa ra quyết định điều chỉnh mới nhất của quận ủy.
230 9h sáng ngày hôm sau, tức là thứ sáu ngày 30 tháng 10 năm 1992. Phố buôn bán trung tâm thị trấn Vân Thủy đã tiến vào giai đoạn ngừng kinh doanh. Nguyên bản dòng người huyên náo, đi lại như thoi đưa nay không còn một bóng.
231 Dựa theo thường quy, Bành Viễn Chinh là người phụ trách trước mắt của thị trấn Vân Thủy, đồng thời là người vận tác và thúc đẩy công trình cải tạo này.
232 Hoàng Đại Long bất mãn trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh:- Này, cậu nói em tôi không phải dạng hiền thê lương mẫu sao? Người anh em à, đừng chê bai người ta như vậy chứ, em gái tôi là cô gái rất tốt!- Tôi không có ý đó, nhưng em gái anh và Tống Quả thật sự không hợp.
233 Hai lãnh đạo chủ chốt là Tần Phượng và Cố Khải Minh đã đồng ý, đương nhiên Lệnh tường, Chu Đại Dũng, Mạc Xuất Hải không phản đối, nói nói cười cười, cùng đợi xe của Hoàng Đại Long tới đón.
234 Vợ của Vi Minh Hỉ tạm thời không có gì nguy hiểm, phỏng chừng ở lại bệnh viện vài ngày thì có thể xuất viện rồi. Nhưng bây giờ lại đến Vi Minh Hỉ ngã bệnh.
235 Bành Viễn Chinh bước vào cơ quan làm việc ở quận, do dự một chút rồi bước đến văn phòng của Mạc Xuất Hải, dò hỏi Mạc Xuất Hải một chút về thái độ của Cố Khải Minh.
236 Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khu Cừu Lượng trở về văn phòng của mình. Ông ta cũng chưa có bất luận một hành động nảo, mặc dù là Tần Phượng đã tỏ thái độ, thậm chí không tiếc trở mặt với Cố Khải Minh.
237 Bành Viễn Chinh vào văn phòng, châm một điếu thuốc, im lặng trầm tư. Một lát sau, hắn nhấc điện thoại lên gọi cho Lý Tuyết Yến:- Tuyết Yến, thông báo cho tất cả thành viên bộ máy ban lãnh đạo và các cán bộ trung tần trở lên, đến phòng hội nghị họp.
238 Cuộc họp kết thúc, mọi người giải tán. Tuy nhiên, bầu không khí trong cơ quan chính quyền trở nên hết sức nặng nề. Ai cũng không dám đi lung tung, nghiêm túc ngồi trong phòng làm việc của mình mà làm việc, đa số thành viên bộ máy lãnh đạo cũng vậy, không hề ra ngoài.
239 Lý Tuyết Yến ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Bành Viễn Chinh nói rất có đạo lý, liều cười:- Được, cứ như vậy đi. Tôi nghe theo lời của anh. - Tuyết Yến, hãy tranh thủ thời gian.
240 Cố Khải Minh mừng rỡ, cười ha hả. - Tốt, đồng chí Viễn Chinh, cậu làm rất khá. Việc đàm phán này thành công đối với sự phát triển kinh tế ở quận là một sự thúc đẩy rất lớn.