201 Giữa trưa, Cổ Lượng và Hoàng Hà cùng với hai cán sự của phòng Đảng chính, sẽ triệu tập đại diện của các hộ công thương, hộ gia đình xung quanh và thôn dân tiến hành cuộc họp trong phòng họp của chính quyền thị trấn.
202 Bành Viễn Chinh ngồi xe đến quận. Ngay tại cổng UBDN quận thì gặp Phó chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thượng mại khu Nhâm Bình. Nhâm Bình mỉm cười, đứng một chỗ, nhìn Bành Viễn Chinh ngồi trên một chiếc Santana mới tinh, từ xa hô lên một tiếng thật to:- Chủ tịch thị trấn Bành!- Phó chủ nhiệm Nhâm, xin chào!Bành Viễn Chinh mỉm cười bước qua bắt tay với Nhâm Bình.
203 - Một là, đứng ở độ cao toàn bộ khu, đối với sự phát triển kinh tế và xây dựng thành thị của toàn bộ khu, tiến hành phân hình toàn diện, tổ chức đưa tin một loạt, rất có tính bùng nổ, bày ra đầy đủ ưu thế và tiềm lực của khu Tân An.
204 -Chủ tịch thị trấn Bành, xin chờ một lát. Thẩm Ngọc Lan dừng chân, quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, mỉm cười nói. Lãnh đạo đang nói chuyện điện thoại ở văn phòng, mặc kệ là chuyện quan trọng hay không, đều không thể vào.
205 Bành Viễn Chinh vừa dứt tiếng, ngay cả Tần Phượng một người vững vàng trầm tĩnh như Tần Phượng, cũng không khỏi có dấu hiệu thẹn quá hóa giận. Cô từ nhỏ ở trong quân đội mà trưởng thành lên.
206 Tần Phượng và Cố Khải Minh kết nối hiệp thương như thế nào, Bành Viễn Chinh không có quan tâm. Sau khi ăn cơm xong, hắn vội vàng rời khỏi cơ quan, thẳng đến thị trấn Vân Thủy.
207 Tuy nhiên, Bành Viễn Chinh xem ra, cho dù là vì mua chuộc danh tiếng, Hách Kiến Niên cũng là đầu nhập vào giáo dục và ngành phục vụ công cộng. Đây rất đáng hoan nghênh.
208 Thái độ của Tần Phượng khiến Hách Kiến Niên tâm vốn lặng yên nay sôi trào lên lại. Nếu có Tần Phượng ở sau lưng ủng hộ, Hách Kiến Niên khẳng định sẽ không tiếp tục chìm xuống.
209 Lý Tuyết Yến nhướng mày lên, lời nói của Hách Kiến Niên hết sức thẳng thừng, nồng nặc mùi thuốc súng. Bành Viễn Chinh vắng mặt, Lý Tuyết Yến và Chử Lượng, hai Phó bí thư chưa lên đài chủ tịch, trên đài chỉ có một mình Hách Kiến Niên, ông ta ngồi đó, tìm lại cảm giác nắm hết quyền hành khi xưa.
210 Hách Kiến Niên rít lên một cách cuồng loạn, bộ mặt dữ tợn. Bành Viễn Chinh chống lại ông ta, vì hắn là Chủ tịch thị trấn, lãnh đạo hai phía Đảng chính bất hòa là khó tránh khỏi.
211 Giọng nói của Phùng Bá Hà có chút lớn tiếng. Phùng Thiến Như đi tới, đột nhiên nghe thấy như vậy, bước chân kềm hãm, mặt đỏ lên như gấc. Tống Dư Trân thở dài một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Bá Hà, thầm nghĩ làm ơn nói nhỏ một chút.
212 Tống Dư Trân và Mạnh Lâm nhìn nhau cười, hắng giọng. Lúc đó Phùng Thiến Như mới như tỉnh mộng, dùng sức thoát khỏi tay của Bành Viễn Chinh, nhưng không ngờ Bành Viễn Chinh nắm chặt quá, giãy ra không được.
213 Tiêu Quân đến, tin tức này khiến cho Hách Kiến Niên càng thêm bực bội. Ông ta vốn lên kế hoạch, mượn lời nói của Tần Phượng, đình hạng mục này lại. Sau đó ngày mốt Tần Phương đến thị trấn kiểm tra công tác, tái mượn Tần Phượng đem hạng mục này hoàn toàn bỏ đi.
214 Vương An Na nhìn Phùng Thiến Như, ra vẻ xin giúp đỡ. Phùng Thiến Như do dự một lát, rốt cục mỉm cười khuyên nhủ:- Thôi thì anh cứ nhận đi, coi như mượn điện thoại của em mà dùng.
215 - Chào anh. Tôi là Mã Hiểu Yến, bạn của Sơ Đan, tôi học khoa tiếng Trung, anh còn nhớ tôi không?Cô gái duyên dáng đứng dậy, nhìn Bành Viễn Chinh mỉm cười.
216 Lẽ ra hành động này của Hồ Cương cũng không phải ác ý, nhưng thần thái và giọng điệu của y lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, giống như người giàu bố thí cho người nghèo, người từ trên cao nhìn xuống nên có vài phần ngạo mạn.
217 Bốn gã thanh niên trẻ tuổi, dáng vẻ lưu manh bước vào toa ăn, muốn uống bia và ăn uống. Mã Hiểu Yến và Sơ Đan cũng coi như hai mỹ nữ khiến người khác phải chú ý.
218 Hồ Tiến Học khởi động xe, thấy Bành Viễn Chinh quay cửa kính xe, vẫy tay chào tạm biệt Mã Hiểu Yến, Sơ Đan thì lúc này mới hiểu. Hóa ra Bành Viễn Chinh trở về cùng một lúc với đám người con của mình.
219 Sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh không về Ủy ban nhân dân thị trấn mà đi thẳng lên quận. Trước đó hắn gọi điện đến Ủy ban nhân dân thị trấn, Lý Tuyết Yến nói, Bí thư Tần và Chủ tịch quận Cố đều muốn gặp hắn nói chuyện.
220 Từ phòng Cố Khải Minh đi ra, Bành Viễn Chinh ngay sau đó lại lên lầu. Mạc Xuất Hải nhìn theo bóng dáng của Bành Viễn Chinh, rồi quay đầu vào văn phòng Cố Khải Minh.