241 Nghe lời nói của Bành Viễn Chinh có chút cứng rắn, mạnh mẽ, Tạ Hồng Vệ không kìm nổi cười lạnh một tiếng:- Chủ tịch thị trấn Bành, cậu nói vậy là không được.
242 Tin tức tập đoàn Tin Kiệt đơn phương hủy bỏ lễ ký hiệp nghị hợp tác đến Ủy ban nhân dân quận, Cố Khải Minh nghe Mạc Xuất Hải báo tin xong, không hề tức giận hay lo lắng, ngược lại cười ha hả.
243 Rốt cuộc, Tạ Hồng Vệ điều người ở văn phòng Quận ủy đến hội trường điều chỉnh việc bố trí cũng đã xong. Bành Viễn Chinh chậm rãi đi vào hội trường, Tạ Hồng Vệ cười một cách nịnh bợ bước ra đón.
244 Bành Viễn Chinh đưa cho lái xe mười đồng tiền, sau đó xoay người nhìn Tần Phượng cười nói:- Bí thư Tần có chỉ thị gì thì cứ việc nói thẳng. Nếu không thì tôi sẽ theo Bí thư Tần về nhà uống tách trà.
245 Lúc này đây, hiệp nghị ký kết hoạt động bắt đầu, Bành Viễn Chinh hoàn toàn không có lộ diện. Trên đài chủ tịch cũng không có hắn, mà người lên tiếng cũng không có hắn.
246 Bành Viễn Chinh lái xe trở về thị trấn. Hắn đậu xe trước cửa cơ quan, rồi chạy nhanh lên trên lầu. Chỗ cầu thang giao nhau giữa tầng một và tầng hai, Lý Tuyết Yến đang muốn xuống lầu, nhìn thấy Bành Viễn Chinh đang chạy lên thì không khỏi kính cẩn nghiêng người tránh đường:- Lãnh đạo!- Lãnh đạo, Phùng tiểu thư đang ở trong văn phòng chờ anh.
247 Hai người yên lặng ôm nhau. Một lát sau, Bành Viễn Chinh đẩy Phùng Thiến Như ra, định cầm bánh bao (1) lên nướng, đột nhiên khựng lại, đứng dậy lấy một đôi đũa, xiên chiếc đũa qua cái bánh bao mà nướng trên lò.
248 Ở bên kia, Hoàng Đại Long kinh ngạc buông điện thoại, nhìn Tống Quả đang đầy vẻ hưng phấn nằm trên sô pha, nhíu mày nói:- Tống Quả, thái độ Viễn Chinh hơi khác lạ, tôi nói đãi tiệc “tẩy trần” cho cậu, hắn nói không có thời gian.
249 Mạnh Hiểu Quyên vui sướng mà cầm quà tặng của Mạnh Lâm, cười nói:- Mẹ, cô Lâm thật có tâm. Cô còn nhớ chuyện con kết hôn. - Hiện tại xem ra, người cô này của con thật sự không tồi.
250 Hoắc Dương ngoài miệng thì xin lỗi nhưng trong lòng kỳ thật không phục lắm. Không những là không phục mà trong mắt còn lóe lên một tia âm độc. Y tuy rằng chỉ là một cán bộ cấp phòng của Cục công an thành phố, nhưng lại là bộ môn có nhiều quyền lực nắm trong tay.
251 Trước khi bước vào thang máy, đột nhiên Mạnh Hiểu Quyên nhìn Bành Viễn Chinh cười nói:- Viễn Chinh, chúc mừng hai người. Khi nào đính hôn, nhất định phải cho tôi biết.
252 Bành Viễn Chinh hơi lưỡng lự. Hắn nhìn Hoàng Đại Long, nghiêm túc và trịnh trọng nói:- Món quà này tôi không thể nhận. Đại Long, nếu anh còn muốn làm bạn với tôi, thì cất lại món đồ này đi.
253 Phùng Thiến Như đi theo Trương Mặc Nhiễm vào trong trường học. Cô trong lòng cũng rất rõ ràng, mình đến thị trấn cũng không thể ngày nào cũng ngồi lỳ trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh.
254 - Mọi người, nên làm cái gì bây giờ? Bành Viễn Chinh phất tay. Chử Lượng nhíu mày, trầm giọng nói:- Chủ tịch thị trấn Bành, Hồ Tiến Học này thật sự là xấu xa mà.
255 Phùng Thiến Như mỉm cười, bước tới:- Em ăn rồi. Ăn với các em học sinh. Khuôn mặt tuyệt mỹ của Phùng Thiến Như ửng hồng, có thể thấy được, ở trường cô rất cao hứng.
256 Chuyện này Bành Viễn Chinh dự đoán trước. Hắn định tới tìm lãnh đạo Ủy ban Xây dựng, nhưng nghĩ lại, lãnh đạo Ủy ban Xây dựng lên tiếng cũng không chắc có hiệu lực thạt sự.
257 Bành Viễn Chinh ngồi xe thẳng đến thành phố. Hắn chuẩn bị đến thăm Lý Tuyết Yến. Thứ nhất là để thăm bệnh, thứ hai là nhờ Lý Tuyết Yến nghĩ biện pháp đi ngõ sau thượng tầng một chút.
258 Đám công nhân náo động âm thanh ngày càng cao, gần như là áp chế tiếng còi ô tô. Còn người lái xe thì thấy đám công nhân cảm xúc đang kích động thì đều có chút sợ hãi, không dám lưu lại trên xe, tắt hết đèn xe, từ trên xe nhảy xuống, chạy tới đám người bên ngoài.
259 Lạc Thiên Niên từ trong thư phòng đi ra, nhìn lướt qua, thản nhiên nói:- Cho dù là quay về thành phố, nhưng trước khi đi, công tác của thị trấn cũng không thể bỏ qua.
260 Tiêu Quân nói rất súc tích, Bành Viễn Chinh biết, đó là Tiêu Quân nể mặt lưu tình đối với mình. Xảy ra chuyện như vậy, lãnh đạo thị trấn chắc chắn phải chịu trách nhiệm nhất định.