281 Lên xe, từ đầu Đông Phương Nham chỉ mỉm cười, không nói gì. Ông ta không nói, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như cũng không tiện mở miệng, không khí trong xe rất nặng nề.
282 Ăn cơm trưa xong, Bành Viễn Chinh vào phòng trong nằm xem báo. Vừa mới mở tờ đầu tiên của Nhật báo Tân An, hắn liếc mắt một cái đã phát hiện một bài viết ký tên Giang Ninh Trinh, vẫn là viết về thị trấn Vân Thủy với tiêu đề “Khốn cảnh của thị trấn công nghiệp”.
283 Tiết Hoài Diệc cũng đột nhiên đập bàn, cả giận nói:- Cục trưởng Lý, các đồng chí công an của cục Công an cũng nhìn thấy đấy. Bọn họ tụ tập gây chuyện, tấn công đơn vị tin tức, quấy nhiễu chúng tôi làm việc.
284 Ngoài ra, ông ta nghĩ làm sao Bành Viễn Chinh, một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé lại dám tìm tới cửa?Ông ta căm tức gạt cái tàn thuốc lá trên bàn xuống đất, cười lạnh một tiếng:- Già mồm cãi láo, bịa đặt.
285 Dân ta từ trước đến giờ luôn thích tụ tập xem náo nhiệt. Lỗ Tấn từng nói: “Rất nhiều người dân nước ta thích ngước cổ xem náo nhiệt”; mà một học giả nào đó cũng từng nói, bản thân sự náo nhiệt là một vở kịch: hoàn cảnh thì bí ẩn, nhân vật thì chân thật, tình tiết thì căng thẳng, động tác thì mạo hiểm, sự hồi hộp thì mãnh liệt, còn cao trào làm người ta hưng phấn…Đã là người thật việc thật lên sân khấu, lại không tốn tiền mua vé, không xem là uổng phí, huống chi còn có thể nhân danh chính nghĩa và đạo đức, tội gì không xem? (sic!)Một chiếc xe cảnh sát hụ còi báo động, gầm rú chạy tới.
286 - Lão Trần, văn phòng Thành ủy hỗ trợ một chút, phối hợp với Ban Tuyên giáo, nhnah chóng đưa ra kết quả điều tra, đăng báo Thành ủy. Đông Phương Nham lại nói thêm một câu.
287 Khi Bành Viễn Chinh từ cơ quan quận trở về thì ngoài cổng cơ quan thị trấn Vân Thủy đã đầy những xác pháo màu đỏ. Bành Viễn Chinh nhíu mày, hướng Lý Tân Hoa nói:- Tân Hoa, tìm người dọn dẹp sạch sẽ một chút.
288 Tần Phượng ý tứ rất rõ ràng, cô ta có thể bảo vệ cho Bành Viễn Chinh đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn, nhưng chức Chủ tịch thị trấn nếu Cố Khải Minh có người thì cô cũng sẽ không vì vậy mà cùng Cố Khải Minh trở mặt.
289 Vương An Na vẫn không buông tha cho việc thuyết phục Phùng Thiến Như trở lại công tác. Buông tha Phùng Thiến Như liền tương đương với việc buông tha Bành Viễn Chinh và Phùng gia phía sau hai người.
290 Thẩm Ngọc Lan nói rất bình tĩnh. Nhưng Tần Phượng thì không thật sự bình tĩnh như vậy. Hội nghị thường vụ Quận ủy vừa chấm dứt với đầy những sóng gió.
291 Bành Viễn Chinh thấy bộ dáng cô như vậy, biết là cô không muốn người khác thấy mình cùng ăn cơm với hắn. Dù là một phụ nữ độc thân, một Bí thư Quận ủy, hay một người sắp trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy, tâm trạng của cô là có thể hiểu được.
292 - Anh…anh chính là Bành Viễn Chinh?Trịnh Anh Nam ngạc nhiên nói, thanh âm hơi có chút nóng bỏng. Ạch! Bành Viễn Chinh khẩn trương rút tay ra khỏi bàn tay nhỏ bé của đối phương, thầm nghĩ khi nào mình lại trở thành người nổi tiếng? Ở quán cơm tây ăn một bữa cơm cũng gặp phải người hâm mộ?Ba chữ “Bành Viễn Chinh” trong quan trường thành phố Tân An đích xác đã có sự nổi tiếng.
293 Tần Phượng cảm xúc rất kích động. Nếu như không phải ngay trước mặt Bành Viễn Chinh, cô khẳng định sẽ khóc thành tiếng. Cuộc hôn nhân ngắn ngủi lúc trước, đối với cô mà nói, gần như là một vết thương trí mạng.
294 Trịnh Anh Nam lại cợt nhã bước theo:- Chị, không nói giỡn nữa. Em nhờ chị một chuyện, có được không?Tần Phượng sắc mặt hơi đỏ lên, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói:- Em tìm chị có việc gì? Nếu là chuyện trái với nguyên tắc và chính sách thì chị không làm đâu.
295 Nhưng Tần Phượng không thể can thiệp chuyện riêng của Cố Khải Minh. Cố Khải Minh là Chủ tịch quận, có việc riêng vắng mặt ở quận, theo thủ tục nhất định phải báo cáo xin phép Bí thư Quận ủy là cô, sau đó báo ngành có liên quan của Thành ủy lập hồ sơ.
296 Trịnh Anh Nam tính tình ngay thẳng, cô ngẫm nghĩ một chút, rồi đi thẳng vào vấn đề:- Chủ tịch thị trấn Bành, anh cứ nói thẳng ra đi, anh có thể giúp chúng tôi chuyện này được không? Hãy cho tôi một lời chắc chắn!Lưu Quang thấy bà xã của mình nói năng thẳng thừng như vậy, không khỏi xấu hổ, thầm nghĩ: nói chuyện với người ta khéo léo một chút chứ, cứ phổi bò như vậy, nếu chẳng may người ta từ chối, chẳng phải sượng mặt cả lũ hay sao? Đồng thời, cũng tự chặn lấy lốt thoát của mình.
297 Trịnh Anh Nam cầm điện thoại di động của mình gọi thẳng đến văn phòng Tần Phượng. Tần Phượng đang phê duyệt văn kiện thì nghe tiếng điện thoại bàn vang lên, liền cất giọng uy nghiêm nói:- Tôi là Tần Phượng.
298 Khi đại hội bổ nhiệm chấm dứt thì Phùng Thiến Như đã từ núi quay trở lại. Vương An Na và Vương Bưu dù sao cũng không yên tâm vì công tác của công ty, nên quyết định kết thúc chuyến tham quan Tân An.
299 Sau khi tiễn bước Phó bí thư quận ủy Lệnh Tường và Trưởng ban Tổ chức cán bộ quận ủy Lý, Bí thư Đảng ủy mới nhậm chức của thị trấn Vân Thủy Bành Viễn Chinh và Phó chủ tịch chủ trì công tác thị trấn Lý Tuyết Yến liền triệu tập bộ máy thành viên mở một cuộc họp, dựa theo lệ thường tiến hành phân công lại bộ máy thành viên.
300 Ồ? Nhưng thật ra hắn là người thông minh. Ở thành phố này, thậm chí ở tỉnh này, có thể đáp ứng điều kiện của hắn, cũng chỉ có Dệt Phong Thái chúng ta.