261 Bên phải căn phòng là một cái án thư, bên đầu cái án đặt một chiếc bình sạch bằng gốm, bên trong cắm ba bốn cành hoa đào, không gian rộng mở thật là tao nhã.
262 “Đại nhân?”. Ngô Oa Nhi nghe thấy tiếng bước chân vang lên, quay đầu lại nhìn thì thấy Dương Hạo đã cười ha ha bước đi. Ngô Oa Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận, đứng dậy chạy tới hai bước, gọi lớn: “Đại nhân, ngài.
263 Triệu Khuông Dận vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, cũng nhận thức được triều đình đã không chế quá nghiêm khắc với tài quyền, đã ngăn trở thi hành triều chính, trong tay chuyển vận sứ cũng nên cho họ chút quyền định đoạt nhất định, vì thế mà đã triệu gấp tể tướng Triệu Phổ, lệnh cho hắn đề ra một chính sách thích hợp.
264 “Đừng đừng”. Dương Hạo không chịu được, vội vàng nhảy ra khỏi hai mỹ nhân đầy hương thơm đang dí sát vào mình, nói: “Ngày mai Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu của chúng ta sẽ hoàn thành, ta phải đi xem chút, các cô tiếp tục luyện đi, tiếp tục luyện để cho người ta phải kinh ngạc.
265 Dương Hạo nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy có hơn trăm nữ nhân quần áo sặc sỡ vây kín lấy bảng báo danh cuộc thi hoa khôi, đang nũng nịu đề nghị: “Cái này là kỳ thị thiếp, thiếp này không chịu.
266 “Đã công hạ được Hạ Châu thành rồi?”. Triệu Quang Nghĩa nghe tin vui mừng khôn xiết, không kìm nổi vui mừng khen: “Phan Mỹ thực là hổ tướng, nhanh chóng chiếm được Hạ Châu.
267 Dương Hạo bất đắc dĩ dừng bước, cười mếu máo nói: “Ta có gì bất công cơ chứ? Các cô cần kịch bản diễn mà, ta không phải đã cho các cô một bản rồi sao? Này này, câu chuyện mà các cô diễn, mới diễn có một hồi, mà đã lan truyền ra toàn phủ Khai Phong, văn nhân sĩ tử, phu nhân tiểu thư, có ai không bàn đến nó, tiếng tăm của các cô cao hơn nhiều so với trước đây rồi”.
268 “Ồ!”. Triệu Phổ mắt tí hí nhìn, cũng không thèm đưa tay ra nhận lấy. Hoa Mộ Tịch để nhẹ tờ khế đất lên bàn, lão quản gia Phó Thu của tướng phủ tiến lên một bước, vội nhận lấy, mở ra cho Triệu Phổ nhìn qua.
269 Ngự Sử đài là nơi quan trọng của đất nước, có rất nhiều tài liệu văn án quan trọng, lần này chức ti nam môn cứu viện kịp thời, tổn thất được giảm tới nhỏ nhất, hơn nữa tránh bị gió thổi làm bùng phát, cháy lan tới Hoàng cung đại nội, đây là một công lớn, đương nhiên phải khen ngợi với người có công, hắn là trưởng quản cao nhất của Khai Phong trị an, lại có nhã ý, mời tới dự tiệc rượu này khen ngợi là chuyện đương nhiên.
270 Cô ấy và Diệu Diệu người phải người trái dìu Dương Hạo vào trong phòng, lúc qua cửa Dương Hạo không nhấc nổi chân, toàn thân mềm nhũn đè lên người hai cô nương, thời tiết lại nóng, mãi mới dìu được Dương Hạo vào phòng ngủ, hai cô nương mệt lử, mồ hôi đầm đìa.
271 Dương Hạo thi lễ xong, người vẫn còn mùi rượu, Triệu Quang Nghĩa giờ càng ngày càng nể trọng Dương Hạo, Triệu Quang Nghĩa luôn luôn rộng lượng, cho nên cũng không nhiều lần trách cứ, ngược lại ôn hòa nói: “Chuyện có liên quan đến việc phòng lửa Khai Phong, ngươi làm rất tốt.
272 Dương Hạo than một tiếng, giọng nói trầm ấm: “Diệu Diệu, đi mua mấy món ăn về đây, cùng ta uống vài chén, được không?”. “Á?”. Diệu Diệu lo lắng nhìn ánh mắt hắn, vội đáp một tiếng, cầm váy chạy ra ngoài.
273 “À, bảo Diệp thám hoa xách nước cho ta, thực có lỗi”. Dương Hạo từ sau màn vòng ra, Hạnh Nhi tham gia thuộc thi hoa khôi, là thám hoa của Diệp bảng, nếu giờ ở phủ Khai Phong cũng là một cô gái nổi tiếng.
274 Tao Trư, ngươi sống ở bến sông Biện Hà, quan vận, tàu thuyền, hà công đều thuộc như trong lòng bàn tay. Còn về Đại Lang, ngươi là Tề Châu thế gia, là địa chủ, cũng là thương gia lớn, hiểu rõ sĩ thân địa phương, làm người mua bán lương thực là tốt nhất.
275 Dương Hạo vừa tức vừa đau đớn nói: “Cứ cho là nàng hận ta. Lẽ nào mở miệng cầu xin ta giúp đỡ lại khó khăn hơn là quyết định lạc vào nơi dơ bẩn này sao? Cái lòng tự trọng đáng cười, sự rụt rè đáng thương, thiên hạ người thường, ta thật không thể nào tưởng tượng nổi còn có người phụ nữ nào ngu xuẩn hơn nàng được nữa!”.
276 Chiết Tử Du bộ dạng thanh thản tự nhiên trước mặt Dương Hạo, khuôn mặt đầy khí thế đã hoàn toàn không trông thấy nữa, chớp mắt đã nhìn thấy vị cô nương này đầu như bốc lửa mờ mịt một đám mây đen u tối, lão Hắc vừa tiến lên đón, thấy nàng sa sầm mặt mũi đi ra, vội vàng xua tay cho đám tay chân lui về phía sau.
277 Liễu Đóa Nhi và Ngô Oa Nhi đã tranh đấu bao lâu nay, Như Tuyết Phường còn bị Mị Hồ Quật tranh giành việc làm ăn, là một a đầu thân thiết của Liễu Đóa Nhi, Diệu Diệu và Đóa Nhi cùng chung mối hận thù một kẻ, với Ngô Oa Nhi làm sao có thể nói đến chuyện thân mật.
278 Oa Oa không trả lời lại có vẻ như nàng đang cho rằng những lời này của hắn không xuất phát từ đáy lòng. Dương Hạo ôm lấy thân hình yêu kiều của nhỏ nhắn của Oa Oa, chậm rãi nói: “Dương Hạo xuất thân bình thường, vốn không có chỗ nào xuất chúng.
279 Nghe thấy tấu chương của Triệu Phổ, Triệu Khuông Dận không tự chủ được bản thân vội vàng ngẩng đầu lên hỏi. “Quan Gia, trong thư tỉnh, xu mật viện, tam tư sử, Khai Phong phủ, thậm chí cả công binh hộ các bộ và quan phủ địa phương, phát vận tư, chuyển vận tư cùng hợp lực hợp tác, để cùng nhau buôn bán vận chuyển lương, đài viện, điện viện các ngự sử thậm chí các quan giám sát đường đạo, giám sát sứ.
280 Dương Hạo thấy Triệu Quang Nghĩa sắc mặt lạnh lùng, không khỏi cũng đứng người, trong lòng thầm nghĩ: “Cái này là tức giận chuyện gì thế? Ta cũng là nhất thời nghĩ ra, nhắc nhở Quan Gia phải tìm một người đắc lực đi Giang Hoài làm trấn, để trấn áp các quan lại địa phương dốc lòng làm việc mà thôi, lại hà tất phải thương lượng với ngươi, hơn nữa.