321 “Ặc. . . ”. Ngô Oa Nhi trợn mắt lên với nàng ta: “Tất nhiên là rời khỏi triều đình rồi”. “Có thể ư? Triệu Quan Gia giữ huynh ấy ở lại triều đình làm quan, không phải là muốn cho huynh ở gần để dễ săm soi sao? Huynh ấy muốn ly khai thì cũng đâu thể.
322 Dương Hạo đổi sang mặc một chiếc áo ngắn bằng vải sợ, để mình trần, chân không đi giày, bộ dạng trông như thuyền phu. Hắn đột nhiên cảm thấy ngộ tính của mình không tồi, khi thuê thuyền ra hồ, ông lái thuyền của con thuyền đó đã dặn dò cẩn thận, bọn Trương Ngưu Nhi cũng thấy không yên tâm, chỉ sợ hắn không điều khiển được con thuyền này.
323 “Phu nhân, đại phu nhân, Hạnh nhi lo lắng quá”. Hạnh nhi vui mừng cầm đèn lồng nhảy qua thuyền của họ, hân hoan làm lễ. Ngô Oa Nhi và Đường Diễm Diễm mặc áo ngủ, vốn đã vô cùng kiều mị, giờ dưới ánh đèn lồng, cả hai như một đôi hoa sen, tăng thêm ba phần nhan sắc, khiến cho Dương Hạo tiếc nuối không thôi: Mấy tên gia hỏa này nếu tới muộn nửa tiếng, ta đã được hưởng thủ một thuyền gió trăng rồi, giờ thì hay quá.
324 Diệu Diệu là “Nữ Nhi quốc” chủ, độc bá đông lâu. Trong lâu này chuyên làm sinh ý nữ nhân, bởi vì mua phục trang, trang sức, son phấn đều đi lên đây, hơn nữa tính chất, kiểu giáng đều là nhất lưu, cho nên hấp dẫn rất nhiều phu nhân nhà quyền quý của Biện Kinh tới lui.
325 Diệu Diệu nói xong liền quỳ xuống bên cạnh nàng ta, van cầu: “Tiểu thư. . . ”. Rất nhiều nhân viên ở xa xa thấy lâu chủ nhà mình quỳ trước mặt người ta, không khỏi châu đầu ghé tai thầm thì, mặt lộ ra vẻ bất nhẫn.
326 Dương Hạo y bào chỉnh tề, cũng tìm cho mình một chỗ ngồi, bước vào trong một triêu phòng hình hồ lô, bộ dạng thấp thỏm không yên. Có mấy quan viên nhìn thấy hắn liền thì thầm cười nói với người bên cạnh: “Nhìn kìa, tên Dương Hạo đó cũng biết được lần này lập được đại công trở về, Quan Gia tất sẽ ban thưởng, cho nên nóng lòng không yên kìa”.
327 Quân đội Đại Tống chiến đấu ở Mân Nam đoạn thời gian gần đây thế như chẻ tre, liên tiếp giành thắng lợi, giờ không còn nỗi lo về sau, ngày nhất cử san bằng Hán quốc đã gần ngay trước mắt, hoàng đế long nhan rạng rỡ, lòng tràn đầy vui mừng.
328 Tống Kỳ ngạc nhiên hỏi: “Vương gia hôm nay thượng triều chẳng phải là xin công cho Dương viện sứ sao, người nào khiến cho vương gia tức giận vậy?”. “Chẳng phải chính là cái thằng Dương Hạo đó sao!”.
329 Tiến đàn sáo nhã nhạc như tiên nhạc luân âm, nhạc khúc mà nhạc sự đệ nhất lưu của Nhạc Dương tấu ra, thực khiến người ta vui tai vui mắt. Một bóng ảnh xiêm y trắng muốt, một sợi dây lưng màu xanh thắt bên hông đang theo tiết tấu đó mà nhẹ nhàng nhảy múa.
330 “Vâng”. “Trẫm đã từng thấy chữ của Dương Hạo, hình như. . . ”. “À, chữ của Dương tả sứ đúng là. . . Đây là nét chữ của một vị công tào”. Cao Tường cúi người, khóe miệng lộ ra một nụ cười rất khó phát giác.
331 Hiện giờ nha môn ngoại sự của các nước đều là nhãn rỗi nhất, có điều khi ngoài đi công tác thì ngoại lệ. Ngạc Ba Đa thân là sứ tiết Khiết Đan, kiêu căng cầm một bức quốc thư mang tới Khai Phong, rồi vào sống ở Lễ tân viện.
332 Vị đại nhân Dương Hạo này vẫn thường đi bộ đi làm, bởi vì nhà của hắn ở ngay cạnh bờ sông, cách Hồng Lư tự không xa, nơi đây chiêu mộ mấy kiệu phu khiêng kiệu tới nha môn vốn cũng không ngại, chỉ là đường gần nên cũng chẳng cần, lại thêm công lực dần dần trở nên tinh thâm, thời gian cần thiết cho nội tức thổ nạp so với thời gian luyện ngoại công còn dài hơn, mà cách thổ nạp do Lữ Tổ truyền thụ lại không cần phải khoanh chân nhập định, khi đi đường cũng có thể luyện công, đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ.
333 Thổ Phiên từ sau khi mất nước, thế lực chia năm xẻ bảy, tuy vẫn là một cỗ thế lực cường đại ở quanh Tống quốc, nhưng hình thức chính quyền của họ vẫn giữ nguyên phương thức liên minh bộ lạc, không còn là một quốc gia nữa, sự qua lại giữ Thổ Phiên và Đại Tống tuy cũng là thông qua con đường ngoại giao, nhưng trên quy cách thì không thể xưng là quốc thư, cho nên Dương Hạo chỉ gọi là thư.
334 Vĩnh Khánh công chúa kinh ngạc nói: “Lễ vật đại ca cho ta ư? Sao không nhờ người bên cạnh đưa tới”. Nội thị đó nói: “Nghe nói là Ngụy vương điện hạ mua về rồi để nhờ trên thuyền của Dương thiếu khanh, hôm nay thu dọn mới tìm ra.
335 Giờ trong hậu viện Dương gia, Đường Diễm Diễm và Ngô Oa Nhi sống ở một viện lạc, có nha hoàn hầu hạ. Bởi vì Dương gia ít người, cho nên vẫn còn mấy tiểu viện trống không.
336 Đại tiểu thư của Đường gia tùy tòng ra vào như mây, chịu kiên trì làm việc này cho hắn, ái ý trong lòng Dương Hạo đối với nàng ta càng lúc càng đậm. Đầu môi của hắn hôn khẽ lên má của Diễm Diễm.
337 Tòa lâu này là công trình kiến trúc cao nhất trong Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, so với Phàn lâu còn cao hơn một trượng, hình dáng như tháp, bát diện linh lung, từng tầng từng tầng mái lâu đều treo chuông đồng, gió thổi qua một cái là kêu leng keng.
338 “Tiểu thư. . . Không có ác ý với lão gia mà, nàng ấy chỉ là. . . ”. Diệu Diệu cố gắng giải thích cho Liễu Đóa Nhi. “Ta biết”. Dương Hạo cười nói: “Ta không phải là có thành kiến gì với nàng ta cả, trên thực tế nàng ta cũng không lấy ra được bao nhiêu tiền, nàng nếu bán cho nàng ta, cuối cùng vẫn là bán cho người khác làm xiêm y.
339 Nam Nha Thanh Tâm lâu. Trình Vũ và Trình Đức Huyền ngồi xuống nghe Triệu Quang Nghĩa kể về những việc đã xảy ra trên đường về kinh một lượt, Trình Vũ không khỏi lo lắng nói: “Thiên tuế, Triệu Phổ vi phạm lệnh cấm bán trộm gỗ lớn ở Tần Lũng, nhưng Quan Gia lại không hề trách tội, ngược lại còn giáng tội danh vu cáo đại thần cho đại tướng quân tả giám môn vệ vốn làm việc theo phép công, giáng xuống làm một chức quan nhỏ bé ở Nhữ Châu.
340 Hắn vừa nói vừa dâng lên những gì đã ghi chép được. Triệu Khuông Dận nhận lấy, đọc rồi tán thưởng nói: “Quả nhiên không hổ là Giang Nam đệ nhất tài tử.