341 “Kỳ lạ thật, ca ca, huynh xem ở bên kia. Ngự viện hoàng gia chúng ta từ lúc nào đã xây lên một trạch viện vậy?”. “Không biết nữa, chắc đó là nơi người trông viên lâm ở?”.
342 Nàng đột nhiên lo lắng hỏi: “Nô gia bây giờ có phải là đã béo hơn không?”. “Không, không, bây giờ rất được rồi, chỗ cần béo đã béo lên, chỗ cần gầy đã gầy đi, vừa đẹp, vừa đẹp”.
343 Dương Hạo lấy một vợ và nạp hai thiếp, nghi thức ba mỹ nhân quy phòng được đồng thời tổ chức. Vị thê này họ Đường tên Diễm Diễm, Dương Hạo sớm đã loan tin khắp nơi, người trong toàn thành đều biết vị Đường Diễm Diễm này là đại tiểu thư của Đường gia Tây Bắc.
344 Minh Nhi không nói nữa, chỉ yên lặng đánh cờ. Khi Tiểu Chu Hậu từ từ tiêu hóa được cái tin tức đáng sợ này, Tiểu Chu Hậu liền lẩm bẩm tự nói: “Tin tức này thực sự ta chưa từng nghe thấy.
345 Vị tướng quân đó ngẩn ra, không kịp tức giận, một lúc liền cười nói: “Thật là hung hăng càn quấy, ngươi không biết bản tướng quân là ai sao?”. Trong lúc hai người đang đối đáp nhau thì đám thủ hạ của vị tướng quân đó đã bao vây xung quanh, với cái dáng vẻ hùng hồn ấy, có lẽ chỉ cần vị tướng quân đó hạ lệnh một tiếng thì sẽ lập tức động thủ.
346 Chiết Tử Du sau khi tiến cung, thấy Tiểu Chu Hậu đang nghiên cứu làm ra một loại bánh mới, nàng ra liền vừa ngồi tham mưu một bên, vừa nịnh nọt mấy câu, khi Tiểu Chu Hậu đang vui vẻ thì liền nhắc đến câu chuyện này.
347 Nhưng đường phố đông đúc chật ních người, trước mặt nhiều người như thế này hắn không thể giở công phu khinh thân của mình. Khi hắn ra khỏi đám người đông đúc đó thì thấy có tới ba bốn ngõ ngách, cũng không biết mỹ nhân đã đi đằng nào rồi.
348 Dương Hạo đứng thẳng người dậy nhìn theo bóng họ. Lúc nãy hắn ở phía xa nên không nhìn rõ cung nữ dẫn đường cho người thiếu nữ giống Chiết Tử Du đó dáng vẻ như thế nào.
349 Vốn dĩ Hoàng Phủ Kế Huân muốn mời Dương Hạo đến vùng núi non du hý một phen, bởi lúc này khắp núi là rừng phong lá đỏ tựa như lửa Hỏa Diệm sơn, cảnh tượng đẹp mê hồn người, hơn nữa cũng gần thành Kim Lăng.
350 Hoàng Phủ Kế Huân làm mặt rầu mà rằng: “Hiệp kỹ phong lưu, có điều cũng chỉ là sự thường thôi mà. Tả sứ đại nhân nếu như chẳng nể mặt tại hạ thì tại hạ sẽ cảm thấy mình không xứng để giao lưu với đại nhân mất”.
351 Cuối cùng Hán vũ đế không còn được cường thịnh như xưa nữa thì thế nào? Quốc vương nước Khang khi tiếp kiến sứ giả chư hầu đã sắp xếp để sứ giả Ô Tôn của Đại Hán sau cùng, rồi quốc vương càng thêm ngạo mạn không nói một lời mà giết chết sứ giả, kết quả nước Hán nổi giận, phái thêm vài sứ giả đến rồi đều bị giết chết, tại sao phải tiền cung hậu cứ? Do thực lực mà thôi.
352 Lý Giai vừa nói xong, đột nhiên một lưỡi kiếm sáng như tia chớp vụt tới, nhanh tới mức hắn không kịp phản ứng, hắn cảm thấy mặt mày xây xẩm, chỉ có thể hét lên một tiếng thảm thiết, Dương Hạo đã thu lại lưỡi kiếm sắc bén.
353 Chiết Tử Du nhìn thấy nụ cười đó liền hậm hực, nhưng đúng là. . . Nàng không hề ghét Dương Hạo một chút nào. Nàng nâng cốc, nhẹ nhàng chạm cốc cùng Dương Hạo, rượu trôi xuống bụng, hai má càng thêm đỏ hồng: “Dương đại nhân, không phải ngày nào ngài cũng rảnh đấy chứ.
354 Gia Luật Văn khẽ nhíu mày, hô to: “Tốt! Thi thể vẫn đang được chờ ở ngoài điện, mời Quốc vương sai người đem vào trong”. Hai tên lính buông vũ khí, chạy xuống điện khiêng di thể đó lên, Gia Luật Văn chỉ vào thi thể đó mà nói lớn: “Quốc vương, đây chính là thị vệ cường tráng của tôi, người này bị chết ắt hẳn là do bị ám sát, mà hung thủ thì nhất định là bọn người Tống”.
355 Lý Dục ngẫm nghĩ lời nói của Bích Túc, đột nhiên như tỉnh ra điều gì bèn quay sang nói với tiểu hòa thượng: “Tiểu sư phụ lễ Phật không lễ tục, nói cũng có lý, có thể thấy với trái tim kiên định hướng Phật như vậy tiểu sư phụ sắp đạt đến bậc cao tăng rồi.
356 “Ôi! Không xưng thần cống nạp, Quốc vương làm sao có thể mù mịt được như thế. Muội cuối cùng cũng chỉ là nữ nhi, đừng có thiển cận.
357 Dương Hạo hỏi: “Triều đình nói sao?”. Tiêu Hải Đào nói: “Phong thư này là của vua đích thân viết cho Quốc vương Giang Nam, còn yêu cầu đại nhân đọc cho Quốc vương Giang Nam nghe, đại ý là muốn mời mua Giang Nam đến Biện Kinh cùng đón lễ Thượng Nguyên với Hoàng đế”.
358 Trên lầu, ánh đèn sáng mờ ảo. Trên một chiếc giường vừa rộng vừa to, vừa sạch sẽ lại mềm mại, màn che phấp phới, chỉ nhìn thấy ánh sáng từ cây nến sáng chập chờn tỏa ra mang ý vị thật phong tình.
359 La Khắc Địch không để ý đến ánh mắt oán trách của nàng ta, mặt giả lơ nói: “Điện hạ, chúng thần là anh em tốt của nhau, tam huynh đệ này luôn dính nhau như hình với bóng, không thể tách rời”.
360 Mùi hương an thần mang theo tiếng ngáy say giấc vọng từ phòng ngủ ra, nội thị đô tri thở phào một hơi dài, mấy nội thị của cung nhẹ nhàng vươn vai, rồi rón rén cùng nhau đi ra ngoài điện, tời khỏi điện ngủ thật xa, nội thị đô tri mới nhỏ giọng thì thào bàn tán với nhau: “Ối, những ngày này, thực là làm khổ người ta, thật khó được cái cảm giác yên ổn ngủ say.