21 Thị trấn không đèn trừ một ngôi nhà. Ngôi nhà là kỷ viện, chủ nhân là Tiêu Biệt Ly. Thị trấn vắng người song ngọn đèn lồng vẫn cháy như mọi đêm nơi vọng cửa hẹp.
22 Diệp Khai thốt : - Các hạ đừng quên trên đời có loại chó săn, cực kỳ thính mũi. Loại đó là khắc tinh của hồ ly. Tiêu Biệt Ly chợt cười lạnh: - Phó Hồng Tuyết dù có chiếc mũi thính như mũi chó săn, hắn cũng chỉ dùng để ngửi son phấn, chứ không đánh hơi gì khác ! Diệp Khai chớp mắt: - Tại sao ? Tiêu Biệt Ly tiếp: - Tại vì có Thúy Bình ! Diệp Khai cau mày: - Chẳng lẽ hắn mang Thúy Bình theo hắn ? Tiêu Biệt Ly gật đầu.
23 Thời tiết sang thu. Thu đến, là cảnh vật nhuộm vàng. Vàng với lá ở hàng cây, vàng với lá rơi rụng bay tơi tả lợp khắp cùng, từ rừng đến phố thị, ngập đường.
24 Phó Hồng Tuyết bóp chặt chuôi đao. Tay tả sờ đao, tay hữu nắm chặt chuôí Bành Liệt lùi lại nửa bước, Thúy Bình sáng mắt lên. Viên Thanh Phong lạnh lùng, bàn tay đặt nơi đốc kiếm.
25 Nghiêng bình rượu, kê miệng bình sát miệng y, nốc một hơi rượu, đoạn trầm gương mặt, cao giọng hỏi: - Tại hạ đã đến rồi, sao các hạ còn chưa động thủ ? Phó Hồng Tuyết giật mình: - Động thủ ? Đại hán chữa câu nói: - Động đao thì đúng hơn.
26 Rằm tháng chín. Giờ Thân, đại kiết. Nên cưới gả. Kỵ chôn cất. Từ mọi nẽo đường dẫn đến Bạch Vân Trang, xe ngựa dập dìu từ sáng sớm. Dù ngồi xe, dù ngồi ngựa, ai ai cũng vận y phục mới, màu sắc huy hoàng.
27 Trong số tân khách có Diệp Khai. Chàng cho rằng sự kiện đó rất lý thú. Tuy là không thường xảy ra nhưng chẳng phải là không có. Chàng nhìn quanh khách sảnh, quan sát từng khuôn mặt, tự hỏi trong số những người hiện diện nơi đây, có mấy kẻ thực tâm lo âu cho nhà họ Viên.
28 Các hạ giết lầm người ! Một câu đó thôi ! Rồi không ai nói gì nữa, không ai nhích động. Sự kiện làm cho mọi người sửng sờ. Các hạ giết lầm người. Câu đó cứ vang vang bên tay Phó Hồng Tuyết, âm hưởng chấn động màn tai hắn, kêu oong oong ! Âm thinh không lớn lắm, song Phó Hồng Tuyết có cảm tưởng mình vừa nghe tiếng sấm ! Một lúc lâu, hắn mới quay mình.
29 Tiết Đại Hán chợt nhìn thanh đao, thốt nhanh: - Giết lầm người cũng chẳng phải là chuyện xấu xa chi. Câu nói của y loãng vào khoảng không. Phó Hồng Tuyết im lặng.
30 Hoàng hôn xuống. Mây thu thấp, không gian âm u. . . Phó Hồng Tuyết chuẩn bị bạt đao. Nhưng, vừa lúc đó, có người bật cười ! Âm thanh của Lộ Tiểu Giai.
31 Diệp Khai gật đầu: - Chắc vậy. Đinh Vân Lâm thốt: - Xem ra ngươi có vẻ hiểu hắn quá rõ. Diệp Khai thở dài: - Trên đời này không ai hiểu hắn hơn tại hạ.
32 Gia nhân già điềm nhiên đáp: - Năm nay, nô tài được sáu mươi tuổi, nô tài còn đi đến địa phương nào ? Và đi để làm gì ? Tiết Võ không nói gì nữa. Lão biết, cả hai không còn đường để đi nữa.
33 Diệp Khai sáng mắt lên. - Tại sao y biết những người đến Mai Hoa Am đã đủ số rồi ? Tại sao y biết rõ số người tụ tập ? Việc đó chỉ có Mã Không Quần biết mà thôi.
34 Người tại địa phương không ai quen biết y. Tuy nhiên, y không có vẻ gì quái dị cả. Y có vẻ thanh tú, trang nhã, mẫu người của y là mẫu mà thiên hạ phần đông rất ưa chuộng.
35 Bên chiếc bàn, Đinh Vân Lâm đang bốc vỏ quả thị cho Diệp Khai chấm rượu. Nàng thốt: - Quả thị mát lạnh, ăn nó, uống rượu, lâu say ! Rồi nàng cười, tiếp: - Lắm lúc, ta thấy ngươi có giống Phó Hồng Tuyết ít nhiều.
36 Chiếc bao được mở ra. Trong bao, có người. Một người cụt chân tả ! Dịch Đại Kinh ! Mỗi cá nhân đều muốn kêu lên một tiếng kinh khủng, thật to. Nhưng, người kinh dị hơn hết, chính là Dịch Đại Kinh.
37 Thức trắng đêm, Diệp Khai và Đinh Vân Lâm không có vẻ gì mõi mệt. Bởi, lòng họ rất hân hoan, gia dĩ nắng ban mai sáng niềm hy vọng, gió sớm mát mẻ. Không khí trong lành, nếu họ có mệt mõi, những thứ đó cũng làm cho họ khoan khoái như lúc thường.
38 Khi Diệp Khai đến nơi, thì không gian tràn ngập bóng đêm, Phó Hồng Tuyết đã đi rồi. Chàng không gặp Liễu Nhân. Bà đã nằm yên trong quan tài, chiếc quan tài đã được chuẩn bị từ lâu.
39 Mưa thật to, mưa rửa sạch đoạn đường đẫm máu. Mưa rửa sạch máu đường, song không xóa tẩy niềm cừu hận hằn sâu dấu vết trong lòng con người. Phó Hồng Tuyết chạy cuồng loạn dưới cơn mưa trút nước.
40 Vương Đại Hồng hy vọng nhân lúc Phó Hồng Tuyết sững sờ, quên mất y đi, cho y được rút lui êm thấm. Phó Hồng Tuyết đích xác không nhìn y, bất quá, hắn rít hai hàm răng lại.
Thể loại: Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 26