41 Mã Phương Linh hỏi: - Ngươi không vừa lòng những lời ta nói ? Phó Hồng Tuyết gồng tay cầm, gân xanh nổi vòng, gằn từng tiếng: - Ngươi nói thêm một tiếng, ta giết ngươi ngay ! Mã Phương Linh mỉm cười.
42 Người đó đáp: - Ta chỉ bằng vào một vật ! Phó Hồng Tuyết nằm mộng cũng không tưởng nổi vật đó ! Hắn cười nhẹ, dùng mũi dao hất tay của Đinh Vân Lâm đang giữ rịt y phục, đoạn tiếp: - Bằng vào vật đó, chẳng những dám tưởng mà ta còn dám làm.
43 Không ai muốn đi trên con đường cùng, nếu có một con đường nào khác. Trừ trường hợp bắt buộc. Không ai bắt buộc mình, trừ chính mình tự bắt Trừ bắt buộc để tìm một nhiệm mầu, đưa đến một lối thoát, nếu không là liều ! Con đường núi nhỏ hẹp quá, hiểm trở, gồ ghề quá, mường tượng một con đường chông.
44 Khi Diệp Khai đến nơi, chỉ còn môt nữ nhân nằm bên bờ suối, một thanh đao ngắn cắm nơi lưng. Chàng chạy tới, nâng nữ nhân lên, bất giác kêu thất thanh: - Trầm Tam Nương ! Trầm Tam Nương mỉm cười.
45 Trong vầng trăng có một nữ nhân đứng lặng, y phục màu hồng, riêng quần thì có thêu hoa. Mã Không Quần nghẹt thở, có vật gì chận nơi yết hầu. Y phục đó, Trần Tam Nương đã mặc một lần, trong suốt thời gian bà sống bên cạnh lão.
46 Từ khởi sơ đến thành công, có ai không vấp ngã ít nhất cũng một lần. Có những người vấp ngã rồi bỏ cuộc luôn, nhận bại. Có những người đứng lên, để rồi vấp ngã, rồi đứng, ngã như thế nhiều lượt, cuối cùng cũng đi đến chỗ thành công.
47 Nam Cung Thanh trầm gương mặt: - Vật đó, do tại hạ tặng cho một vị bằng hữu và tại hạ vào là cốt ý hỏi các hạ, tại sao vật đó về tay các hạ ! Phó Hồng Tuyết nghe tim đập rộn hơn.
48 Tòa trang viện cũ kỹ nằm trong khu rừng rậm, vào đêm rủ bóng u ám, âm trầm. Một vài ngọn đèn đâu đó còn le lói yếu ớt. Nơi đây, là gia cư của một trong ba đại thế gia vũ lâm.
49 Phó Hồng Tuyết sững sờ. Lộ Tiểu Giai thốt: - Nếu các hạ không tin, thì cứ tìm mẫu thân hắn mà hỏi. Phó Hồng Tuyết trố mắt: - Mẫu thân hắn là ai ? Lộ Tiểu Giai đáp: - Em gái của lão trang chủ Đinh Thừa Phong, tên Đinh Bạch Vân, ngoại hiệu Bạch Vân Tiên Tử.
50 Đinh Bạch Vân tiếp : - Tạ hận gương mặt ta ! Tại cái gương mặt này, lão mới chú ý đến ta, nếu không có gương mặt này, nếu lão không chú ý đến ta, thì làm gì ta phải thống khổ suốt bao nhiêu tháng rộng năm dài ? Ái tình làm cho con người điên dại đến độ ấy hay sao ? Trên đời có ai hận mình vì mình đẹp, bởi đẹp nên đau khổ, rồi tự hủy diệt cái đẹp của mình ? Dù sao, thì bà cũng là một kẻ khổ, khổ vì tình, Phó Hồng Tuyết cũng khổ vì tình.