1921 Phùng Vũ Trách thầm nghĩ nếu chính mình không được đề bạt làm bí thư thị ủy thì thế nào? Hắn vẫn là chủ tịch thành phố, trong thành phố Thanh Chuyên nhất định sẽ không dám nói này nọ về hắn, còn bên ngoài thì sao? Chỉ sợ mình là trò cười cho người ta, hành vi mình giúp đỡ chủ tịch Vương thúc đẩy chỉnh lý các khu quy hoạch trong tỉnh cũng sẽ bị người ta lấy ra làm trò cười.
1922 Trong lòng thật sự rất nghi hoặc thế nhưng thư ký cũng không dám nói nhiều lời. Khi hắn chuẩn bị đồng ý rời đi, chợt nghe sầm vật cương nói: - Cậu cảm thấy áp dụng cơ chế cạnh tranh công bằng trong phương án chọn lựa cán bộ thì sẽ thế nào?- Như vậy là rất tốt, một vài tỉnh phát triển đang áp dụng phương pháp này, hơn nữa những ngày qua tôi có xem báo, bây giờ trọng điểm cải cách nhân sự chính là phương hướng này.
1923 Từ khi tiến vào trong quan trường đến nay thì Văn Thành Đồ luôn có một cảm nhận rất sâu, đó chính là không nên biểu hiện quá mức thông minh trước mặt bạn đồng hành, không nên biết trước tất cả, như vậy sẽ là cố gắng bộc lộ tài năng.
1924 những ngày nay Phùng Vũ Trách phải nhận áp lực rất lớn, nếu như trước đó khi chưa biết mình tiến lên làm bí thư thị ủy, hắn sẽ cực kỳ cảm động với những lời nói này của viên trưởng phòng tổ chức.
1925 Triều lên thấy rộng hai bờ, cánh buồm thuận gió phất phơ giữa dòng(Thơ Thứ Bắc Cố Sơn Hạ của Vương Loan), phát triển là xu thế không thể dừng lại, không có thời gian dừng lại truy đuổi và vượt qua.
1926 Tạm biệt chủ tịch Vương! Văn Thành Đồ khoát tay áo về phía Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Khi Vương Tử Quân đi chưa được bao xa thì Sầm Vật Cương chậm rãi chạy đến, khi thấy Văn Thành Đồ thì mỉm cười chào hỏi: - Bí thư Văn, từ xa đã nghe thấy tiếng cười của anh, có gì mà anh vui vẻ như vậy? Nói ra cùng chia xẻ một chút.
1927 Mặc dù Sầm Vật Cương cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân không phải không đúng, thế nhưng kết hợp với thực tế ở Mật Đông thì căn bản vẫn có vẻ gì đó là với cao chạy xa.
1928 Triệu Hiểu Bạch đứng bên cạnh Vương Tử Quân, hắn chợt sinh ra cảm giác muốn nôn mửa. Hắn nghiêng đầu đi nơi khác, cố gắng áp chế cảm giác nước chua trào lên cuống họng, chú ý đứng bên cạnh Vương Tử Quân.
1929 - Chủ tịch Lôi, chị có biết hoàn cảnh của dòng sông Thanh Sa hay không? Vương Tử Quân lần này cũng không ngồi song song với Lôi Yên Hồng trên ghế sa lông, hắn đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh bàn làm việc, nụ cười trên mặt căn bản đã biến mất, thay vao đó là gương mặt cực kỳ uy nghiêm.
1930 Hà Kiến Chương nói làm cho Hạ Thành Nhâm giống như tìm được tâm phúc của mình, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Lão lãnh đạo, tôi biết rồi, cũng không cần quản làm gì ệt, cùng lắm thì tôi chuyển sang công tác ở hội đồng nhân dân hoặc mặt trận tổ quốc tỉnh là cùng.
1931 Khi đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, Tề Quốc Giáp đã dự đoán phản ứng của Vương Tử Quân, trong đó nhiều nhất là Vương Tử Quân sẽ nổi trận lôi đình.
1932 Vương Tử Quân vừa xem xét văn kiện vừa lắng nghe Hà Kiến Chương nói về phương diện chỉnh hợp các xí nghiệp gây ô nhiễm, tiến them một bước đẩy nhanh hơn phương điều chỉnh sản nghiệp.
1933 Làm chủ nhiệm văn phòng thế nên người này cực kỳ ghi nhớ lời dạy bảo của Tề Quốc Giáp, hơn nữa luôn bội phục lòng dạ hào sảng của lãnh đạo. Lúc này biểu ngữ viết sai thì anh chỉ cần nói tôi sửa chữa lại là được, vì sao lãnh đạo lại nổi giận như vậy? Nhưng bây gời thì Tề Quốc Giáp căn bản là không nhịn được.
1934 Sầm Vật Cương ngồi trong phòng làm việc của mình với gương mặt âm trầm, nếu người quen thấy được sẽ có phản ứng đầu tiên là lúc này tâm tình của bí thư Sầm cực kỳ không tốt.
1935 Tháng mười gió nhẹ thổi qua kèm theo chút hơi lạnh, giữa trưa ánh nắng khá ấm áp, nắng vàng chiếu lên bãi cỏ xanh, bầy cừu lười biếng gặm cỏ, khắp nơi tràn đầy hương vị cuối thu.
1936 Vương Tử Quân tất nhiên không tham gia vào nhóm thảo luận này, hắn chậm rãi đi ra bờ sông, chợt thấy nhóm Tiểu Bảo Nhi đã đào được rất nhiều lạc. Giáo viên chủ nhiệm đã bổ nhiệm Tiểu Bảo Nhi làm lớp phó, tất nhiên cho thấy nó cũng có tài thống soái.
1937 Trong đầu Hà Kiến Chương lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi nghĩ đến bí thư Sầm Vật Cương. Những ngày qua bí thư Sầm căn bản không can thiệp vào công tác của ủy ban nhân dân tỉnh, dù là một vài phương diện Sầm Vật Cương không đồng ý cũng được giải quyết với xu thế nhượng bộ.
1938 Khi xe dừng lại bên ngoài biệt thự thì đã hơn chín giờ tối. Mặc dù mỗi ngày Vương Tử Quân đều luôn muốn về nhà sớm một chút, thế nhưng căn bản là có quá nhiều chuyện, thế cho nên không thể nào thoát thân được.
1939 Văn Thành Đồ nó làm cho Lưu Kiếm Cương chợt ngây cả người, hắn không biết vì sao bí thư Văn lại hỏi đến giáo sư Trần. Văn Thành Đồ làm phó bí thư tỉnh ủy, căn bản kiêm nhiệm cả vị trí hiệu trưởng trường đảng tỉnh ủy.
1940 Cố Tắc Viêm là người luôn theo sát tiến độ của Sầm Vật Cương, hắn còn là phó chủ tịch thường ủy, thế nên căn bản cũng có quyền lên tiếng ở sự kiện này.