1881 Vương Tử Quân khẽ gật đầu, trong lòng thầm cảm thán tình cảm của mẹ dành cho con thật sự vĩ đại. Mạc Tiểu Bắc thật sự là thiên tài thế nhưng nói đến con thì cực kỳ vui vẻ, căn bản không thấy rõ đây là một nhân tài công nghệ, lời nói nặng trịch yêu thương.
1882 Làm quan nhỏ thì có khó xử của quan nhỏ, làm quan lớn có nổi khổ tâm riêng của quan lớn. Trong khi Lôi Yên Hồng đang thầm cảm khái thì Mã Quang Điền bắt đầu bận rộn công tác của mình.
1883 Cố Tắc Viêm cảm thấy có chút bi ai, trước khi mở hội nghị văn phòng thì có thông tin cho rằng Vương Tử Quân sẽ nhất định gây sự. Hắn không an tâm, hắn luôn tìm ra kế sách ứng đối.
1884 - Chủ tịch Chu rất quen thuộc với ngài, muốn đến thăm hỏi ngài một chút, tôi cảm thấy chủ tịch Chu là lãnh đạo thượng cấp, không bằng lúc dùng cơm ngài lộ mặt một chút, không biết ngài có thời gian hay không? Tiết Xuyên Cường mở miệng rất hay, biểu hiện hỏi xem Vương Tử Quân có thời gian rảnh hay không, thực tế lại khép kín tất cả con đường từ chối của Vương Tử Quân.
1885 Mọi người thường nói quan viên là đám người bị dục vọng quyền lực thiêu đốt, ai cũng xu nịnh để có cơ hội bò lên trên, nhưng một khi động chạm đến lợi ích của mình thì giãy nãy như đỉa phải vôi.
1886 - Chủ tịch Vương, ngài xem văn kiện phê bình này có nên uyển chuyển một chút được không? Hà Kiến Chương cầm một phần văn kiện đưa đến cho Vương Tử Quân, trên gương mặt có vài phần ý nghĩ khuyên nhủ.
1887 Lúc này Kim Chính Thiện cảm khái với ý nghĩ rất rõ ràng, đó là hắn có tâm tư với vị trí để trống của Vi Yến Qui. Vương Tử Quân cảm thấy như vậy là rất bình thường, dù là ai cũng muốn tiến lên một bước, ngay cả Tiết Xuyên Cường cũng có ý nghĩ này, Kim Chính Thiện là một người quyền cao, tất nhiên càng muốn tiến lên.
1888 Vương Tử Quân ngồi đối diện Sầm Vật Cương với gương mặt lạnh nhạt. Hắn cũng không cảm thấy bất ngờ với thái độ của Sầm Vật Cương ở sự kiện này, chỉ là hắn muốn làm gì cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi.
1889 Miêu Dược Hổ tuy cũng có chút ngăn cách với Đồ Phấn Đấu, thế nhưng hai người vẫn cho ra những biểu hiện cực kỳ hòa hợp. Hắn ngồi xuống vị trí không xa bên cạnh Đồ Phấn Đấu, sau đó cười nói: - Bí thư, tôi tháy bồn hoa của anh càng ngày càng đầy sức sống, không giống như bồn hoa của tôi.
1890 Vương Tử Quân đứng trước tủ quần áo, hắn cẩn thận nhìn hình tượng của mình trong gương. Đó là một người đàn ông cao ráo mặc tây trang màu xanh, áo sơ mi trắng làm cho người ta sinh ra cảm giác ngọc thụ lâm phong.
1891 vương tử quân ngồi trên mặt ghế, hai tay duỗi thẳng đặt trên tay vịn, hai mắt nhìn thẳng, bộ dạng hờ hững, rất khó có thể biết được hắn đang nghĩ gì. Trình Minh Vũ là cán bộ cấp bậc thấp nhất đến tham gia tiếp đãi lần này, bây giờ lại làm ra chuyện, điều này nói rõ điều gì? Nói rõ có kẻ chủ mưu phía sau.
1892 Tuy trên mặt Phương Anh Hồ vẫn treo nụ cười như trước, thế nhưng trong lòng chợt có chút căng thẳng khó hiểu. Lúc này hắn đã hiểu, mình dùng phương pháp vụng về này xem như uổng phí tâm cơ.
1893 Ngay sau đó Vương Tử Quân nói đến tầm quan trọng của phương diện tiết kiệm, những lời này nhiều người xem ra chỉ là có chút tầm thường, thế nhưng đám người tham dự hội nghị đều phải chú ý lắng nghe.
1894 Khu thường trú thành phố Linh Long ở trong tỉnh là một tòa nhà hai mươi sáu tầng, mười bảy tầng bên dưới kinh doanh khách sạn, chín tầng trên là một khu văn phòng cao cấp, cũng không mở cửa đối ngoại, đây chính là bí mật ở thành phố Linh Long.
1895 Khi Lô Khuê Hiền cảm thấy hối hận, hắn có liên lạc với người chú của mình, ngày hôm qua có gọi điện thoại đến người chú kia. Tuy một thời gian dài hai bên không liên hệ với nhau, thế nhưng khi Lô Khuê Hiền gọi điện thoại cho chú mình, hắn giống như một người tìm được tổ chức của riêng mình.
1896 Lúc này Lô Khuê Hiền đã ngồi xuống. Đáng lý ra nhân viên công tác không được ngồi, vì chỗ ngồi còn trống thế nên những nhân viên công tác có trong hội trường đều đã ngồi xuống.
1897 Năm mới gần đến, tỉnh Mật Đông tiến vào giai đoạn tổng kết và kết thúc các công tác. Đáng lý ra đến cuối năm thì có rất nhiều tiếp đãi, thế nhưng khi ủy ban nhân dân tỉnh yêu cầu và kiểm tra chống xa hoa lãng phí cực kỳ nghiêm túc thì hiện tượng vui chơi giải trí ngày càng ít đi.
1898 Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn kéo Tiểu Bảo Nhi đến một địa điểm chuyên bán quà cho trẻ em. Chỗ này căn bản hấp dẫn không biết bao nhiêu gia trưởng đưa con đến mua đồ chơi.
1899 Vương Tử Quân biết rõ trình độ đánh cờ của Tiểu Bảo Nhi nhà mình, đây chính là thừa hưởng khả năng tính toán thiên tài của Mạc Tiểu Bắc mà ra. Văn Ngư Nhi tuy có chút thông minh, thế nhưng khó thể là đối thủ của con mình.
1900 Lúc này là đầu xuân, thời tiết đã ấm lên còn có chút hơi lạnh. Sáng sớm Vương Tử Quân thức dậy chạy bộ một vòng, sau đó chuẩn bị đi về nhà dùng cơm. Khi Vương Tử Quân chạy vào một khúc quanh, một hình bóng chạy vội đến, hắn vội vàng lách người, hai bên mới không va chạm vào nhau.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Khoa Huyễn, Dị Năng
Số chương: 13