1861 Chủ tịch Vương, chủ tịch Thịnh đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài. Triệu Hiểu Bạch cung kính đi đến bên cạnh rồi nói với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân cười cười nói một câu mời chủ tịch Thịnh đi vào, sau đó hắn đi ra cửa nghênh đón Thịnh Giáp Thành.
1862 Hà Kiến Chương bây giờ Đông Sơn tái khởi, tất nhiên Thịnh Giáp Thành sẽ không phục, vì lão thấy Hà Kiến Chương tiến lên làm lãnh đạo thứ hai của ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông cũng không phải là kết quả của một người có năng lực, cũng không phải là bản thân quá nổi tiếng, không phải là người không sử dụng thì lãng phí nhân tài.
1863 Nhâm Chính Thịnh nghe lời nói của Vương Sinh Lĩnh thì không khởi thở dài một hơi. Tuy ông lão kia nói năng không thích hợp, thế nhưng ít nhiều cũng có nói vài lời, căn bản có tác dụng hơn một người ngoài như mình.
1864 Nhâm Chính Thịnh còn định lên tiếng, thế nhưng lại bị tên thanh niên kia đẩy ra. Viên lái xe đi theo Nhâm Chính Thịnh thấy lãnh đạo của mình bị người ta đối đãi vô lễ như vậy, thế là máu nóng dâng lên, không chịu nổi chuẩn bị tiến lên thì bị Nhâm Chính Thịnh giữ lại.
1865 - Alo , chào anh, có phải là chủ tịch Vương không? Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm bổng, âm thanh này nghe vào tai làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
1866 Khi Lý Hanh Dư cảm thấy cực kỳ bối rối thì Vương Tử Quân mỉm cười đi về phía bên này, Lý Hanh Dư thật sự giống như một người tàng hình, muốn bỏ chạy đi ngay.
1867 - Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ truyền đạt chỉ thị của ngài. Nhâm Chính Thịnh nghe nói hôm nay còn được gặp mặt Vương Quang Vinh thế là càng thêm vui mừng.
1868 - Có những người làm quan thì thích khoe khoang kỹ xảo, cảm thấy mình rất thông minh, cuối cùng chỉ là những người có hại mà thôi. Mạc lão gia tử nói rồi vỗ vỗ lên vai của Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói: - Cậu là một cán bộ trẻ tuổi được xem trọng, nên làm những việc có ý nghĩa, biến nó làm thành tích, nhưng quan trọng nhất thì cúi người hóa núi, thẳng lưng hóa mây.
1869 Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện trong tay của Sầm Vật Cương rồi nhìn vào chăm chú, trình tự ghi trong văn kiện căn bản không khác gì những cuộc họp trước kia, trên cơ bản không có gì khác nhau.
1870 Triệu Hiểu Bạch rời đi, bầu không khí trong phòng có chút im ắng. Kim Chính Thiện nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Chủ tịch Tử Quân, thế cục bây giờ căn bản còn khó chịu hơn những gì tôi suy đoán.
1871 Trong xã hội có nhiều câu chuyện vui, nói rằng những lời trong hội nghị đều là giả dối, vì nó toàn là lời khách sáo, căn bản là rỗng tuếch. Cái gì là hạnh phúc hài hòa? Căn bản không có định lượng, điển hình của thủ đoạn ngu dân, lời của chính khách có thể tin tưởng được sao? Thế cục rối loạn thì anh nói là hạnh phúc hài hòa, nhưng biết làm sao được? Vì vậy tất cả các cuộc họp không thể không thành công, ít nhất thì tổng kết tình hình cũng là như vậy.
1872 Tuy những lời này có vẻ như vui đùa nhưng lại có thể nhìn thấy sự cuồng ngạo và đắc ý của Thịnh Giáp Thành. Mật Đông đi vào thời đại của Thịnh Giáp Thành, như vậy Thịnh Giáp Thành sẽ đặt mình nơi nào giữa Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy?Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không tiến hành đánh giá những lời này của Hứa Tranh Đồ.
1873 Triệu Hiểu Bạch đi theo Vương Tử Quân đã khá nhiều ngày, hắn nhớ kỹ hai câu dượng Kim Chính Thiện từng nói: - Chỉ cần cậu nắm bắt lấy một người như vậy trong chính trường Mật Đông, như vậy tương lai sau này sẽ là vô hạn.
1874 Mạc lão gia tử ra đi giống như một tiếng sấm vang vọng giữa đất trời. Mặc dù những năm qua hình bóng ông cụ đã nhạt nhòa trong mắt bao người, thế nhưng vẫn là một cựu chiến binh có nhiều cống hiến cho đất nước, điều này vĩnh viễn không có người quên.
1875 - Bí thư Vi, hai ngày trước ngài đã nói nhất định sẽ đến thành phố chúng tôi khảo sát, tôi đã báo cáo chuyện này với bí thư Đồ, mà bí thư Đồ cũng cực kỳ coi trọng.
1876 - Giám đốc Thịnh, chúng tôi tìm anh để kiểm tra tình huống. Người đàn ông trung niên họ Diêu tiến lên vỗ vỗ vai của Thịnh Lưu Duệ rồi nở nụ cười bình thản nói.
1877 Sầm Vật Cương ngồi trong phòng làm việc của mình với vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng. Lão lúc này đang suy nghĩ đến tình cảnh Khang Tắc Chính đưa người rời đi.
1878 Lôi Hợp Tuấn biết rất rõ thế cục bây giờ, nhưng hắn căn bản là người trên cùng chiến thuyền với Vương Tử Quân, nếu như lúc này bỏ đá xuống giếng, không những không có gì tốt, còn bị người ta khinh thường.
1879 Khi Trương Tề Bảo đi đến thủ đô liên lạc với Triệu Hiểu Bạch hỏi xem chủ tịch Vương đang bận rộn gì hay không. Lúc này Vương Tử Quân cũng không có mặt ở nhà Mạc lão gia tử, hắn đang ngồi trong phòng làm việc của bí thư Lâm Trạch Viễn, đang chờ được gặp mặt Lâm Trạch Viễn.
1880 Vụ án Thịnh Lưu Duệ cầm đầu nhóm người chiếm đoạt tài sản quốc hữu vẫn tiếp tục được tiến hành ở tỉnh Mật Đông, thế nhưng lúc này công tác Mật Đông dưới sự khống chế của Sầm Vật Cương vẫn được triển khai mở rộng rất vững chắc.