1 Thành phố Đông Hoa, tháng sáu, thời tiết nóng ẩm, trời mưa đã ba ngày liên tiếp.
Trên đường Hồng Phong, một con phố cũ kỹ đường đi gồ ghề, khắp nơi là các vũng nước đọng đục ngầu.
2 Diệp Tiểu Nhu nghe xong, vội vàng nói:
- Dựa vào gì chứ? Đây là tiệm Internet, không phải cửa hàng sửa máy tính, anh rõ ràng là làm khó dễ anh Tần Xuyên! Lại nói phí bảo hộ vốn không hợp pháp.
3 - Tiểu Nhu cẩn thận!
Phản ứng của hắn rất nhanh, thân thể đột ngột rời ghế, ôm cổ Diệp Tiểu Nhu, từ chỗ ngồi tránh sang một bên, vừa vặn tránh được cú nện đó của Vương Đại Hải.
4 Tần Xuyên vội vàng nói hàm hồ:
- Không có gì, chỉ là giúp chút việc, lại hợp ý với tiểu Nghị. Chị Đường chỉ thích trêu đùa tôi một chút, mọi người đừng có suy nghĩ nhiều.
5 Đám người xung quanh đều rất xem thường Triệu Ngọc Lan, lộ ra vẻ chán ghét.
- Sao tiểu Nhu lại có một bà mẹ như vậy, cô gái này thật đáng thương.
- Đúng vậy, tôi chưa từng gặp bà mẹ nào không nói lý lẽ như vậy, cái này có khác gì cướp tiền đâu?
Nghe mấy tiếng nghị luận này, rốt cục Triệu Ngọc Lan phát hiện tình hình không ổn, mà Diệp Tiểu Nhu khóc lóc như vậy, càng khiến người đồng tình tăng lên.
6 - Cháu đòi giúp chú?
Diệp Đông Cường sững sờ, thở hổn hển lắc đầu:
- Tiểu Xuyên, chuyện này cháu đừng xen vào. Một bộ xương nát của chú, vừa cứng lại vừa thối, cháu đừng để bọn họ làm bị thương.
7 Hai mắt quản lý Triệu đen thui, thiếu chút nữa tức giận tới bất tỉnh.
Giữa ban ngày, vào cửa không nói câu gì đã đánh người, đánh xong còn cướp tiền, cướp tiền xong cùng đầy khí thế nói lần sau còn tới, thằng này là kẻ điên sao?
Mấu chốt chính là bị thương là bọn chúng, hắn dựa vào cái gì mà đòi tiền thuốc men?!
Nhưng gã đã bị Tần Xuyên dọa cho đái ra máu, căn bản không dám lên tiếng, chỉ có thể gật đầu liên tục, chỉ cầu đừng đánh nữa.
8 Tần Xuyên lộ ra vẻ tươi cười, đem bọc tiền để vào tay Diệp Đông Cường:
- Chú, cháu không sao, đây là 3 vạn tiền lương, chú nhận lấy đi.
Cha con Diệp Đông Cường đều hiện vẻ kinh ngạc, cả hai cha con đều không nghĩ Tần Xuyên có thể lấy được tiền lương.
9 Ván cờ bắt đầu, Tần Xuyên bình tĩnh đi từng nước một, nên tiến công thì tiến công, nên phòng thủ thì phòng thủ, từng quân cờ hạ xuống đều chỉ trong khoảng 10s.
10 Tần Xuyên chạy chậm trở lại phòng bệnh, nhưng lại thấy Diệp Tiểu Nhu ngồi ở ghế bên ngoài, ngẩn người.
- Tiểu Nhu ngoan, có kết quả kiểm tra rồi sao?
Tần Xuyên cũng đại khái đoán ra được kết quả.
11 Nhưng Tần Xuyên không ý thức được, hắn ăn mặc như vậy, lại với thân phận một người trông Net bình thường, nói ra những lời như vậy dọa người tới mức nào.
12 Diệp Tiểu Nhu thấy bà ta còn cắn ngược một cái, tức giận đến phát run:
- Bà… bà nói bậy! Tiền này để chữa bệnh cho cha, là bà muốn cướp đi!
Triệu Ngọc Lan giả bộ khóc lóc đáng thương:
- Mọi người mau tới xem này! Nha đầu này bị tiểu tử nghèo mê hoặc, tôi làm mẹ tận tình khuyên bảo, khuyên nó nó cũng không nghe, hiện giờ còn muốn cướp tiền chữa bệnh của chồng tôi bỏ trốn!
Tôi mang thai mười tháng mới sinh được nó, nuôi nó trưởng thành, không ngờ nó lại không có lương tâm như vậy… Số tôi thật khổ mà… Hu hu hu…
Bà ta nói như vậy, những người xung quanh đã tin tưởng vài phần, mang theo ánh mắt thương hại.
13 Những người xung quanh bắt đầu tin tưởng lời Đường Vi nói, dù sao cô cũng là khách quý mà chủ nhiệm ngân hàng tự mình tiếp đãi, bạn trai của cô sao có thể đặt ba vạn vào mắt?
Hơn nữa cao thủ trong nghề IT cũng khiến người khác hiểu vì sao cách ăn mặc của Tần Xuyên rất đơn giản.
14 Lời này của cô là thật. Từ lần đầu tiên quen Tần Xuyên, cô đã cảm thấy người trẻ tuổi này không đơn giản.
Hơn nữa, nhiều năm qua bên cạnh mình có nhiều người theo đuổi như vậy, không thiếu những anh kiệt có tài năng lẫn nhân phẩm, chỉ mình một tiểu tử nghèo như Tần Xuyên lại khiến cô chủ động muốn gần gũi.
15 Tần Xuyên giống như có mắt ở phía sau, khi nắm đấm sắp đánh trúng hắn, bước chân nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh.
Đối phương đấm trượt, thân thể theo quán tính xông tới, dưới chân chưa kịp đứng vững thì vừa vặn vấp đúng vào chân trái của Tần Xuyên.
16 Trải qua chừng hơn 2 phút, Tần Xuyên thả lỏng chân, Trương Đại Bưu như được đại xá, thở hổn hà hổn hển.
Thiếu chút nữa là Trương Đại Bưu cho rằng mình đã chết.
17 Từ trên xe có một thanh niên cường tráng, mặt đen đi xuống, còn có một thanh niên mặt nhọn, miệng cười toe toét, bên trong thiếu hai chiếc răng cửa.
Chính là hai anh em Triệu Hằng và Triệu Vĩ, dẫn người tới tìm lại mặt mũi.
18 Thấy đã làm trễ thời gian 5-6 phút, Tần Xuyên khoát tay:
- Mau dịch xe ra khỏi đây! Lão tử còn muốn đi uống trà ăn điểm tâm nữa!
Thấy hắn không đánh nữa, Triệu Hằng và Triệu Vĩ như được đại xá, chạy té cứt té đái trốn vào trong xe, lái xe ra.
19 Ôn Văn Viễn dồn hết sức lực, lần này tương đương chiếm được ưu thế rất lớn, ông ta đã ăn được bốn quân quan trọng của đối phương, nếu còn thua thì tấm mặt mo này sẽ mất sạch mặt mũi.
20 - Cái gì?! Tần Xuyên chính là người cướp tiền?!
Ôn Thụy Dương và Hoàng Thiên đều sợ ngây người, bọn họ cũng biết chuyện đó, chỉ có điều Ôn Văn Viễn đã cho người Long Vũ đường ra tay, bọn họ cho rằng mọi chuyện đã được giải quyết.