221 Nữ quốc sư Tô Bối Nhi ngồi ngay ngắn tại doanh trại riêng biệt của Lục Quyết, nàng vẫn là một thân bạch y, đầu đội tán hoa, không nhiễm bụi trần, dường như tùy thời đều có thể cùng gió phiêu diêu.
222 Lục Quyết bị như vậy đã không phải một hai lần, cũng không sẽ bởi vì sự cự tuyệt này mà trở mặt, "Trong thần điện cũng không có quy định nói Thánh cô không được xuất giá chứ?" Hắn đưa tay nghỉ cầm tay Tô Bối Nhi, lại bị nàng đơn giản né tránh, chỉ có thể đụng tới một khoảng không.
223 Tô Bối Nhi lẳng lặng rời khỏi doanh trướng của Lục Quyết, nàng không muốn lại nghe Lục Quyết biểu lộ tâm tình không dứt. Có nói hơn mười lần cũng không có khả năng, tai hắn dường như tự động loại bỏ, hoàn toàn nghe không vào lời của nàng.
224 Vào đêm sau, trong Hoa cốc nhiệt độ cùng ban ngày không kém mấy, cũng không quá nóng, không quá lạnh. Nhan Hi sai người mang tới áo hồ cừu rất dày, khoát tại trên người Đào Tiểu Vi.
225 Nhan Dung vừa muốn phô bày một chút tài nhanh mồm nhanh miệng của mình, mắt sắc bỗng nhiên chú ý tới Nhan Hi, trang phục không giống bình thường rất dày nặng, còn có Đào Tiểu Vi một thân hồ cừu lỗi thời, lập tức biết cái gì, xoay người vui vẻ chạy về phòng, không bao lâu, cũng đã thay đổi trang phục mùa đông so với khi nhập cốc.
226 "Bẩm điện hạ, kỳ thực nơi này cách cửa Hoa cốc cũng không xa, chỉ bất quá, cách một ngọn núi mà thôi, đại khái chỉ cần nửa ngày là có thể đi ra. " Cửu Đĩnh dùng trúc cao duy trì tốc độ của thuyền, đương thủy hắn trước đây đi vô số lần, nhẹ nhàng như cưỡi xe.
227 Đào Tiểu Vi lưu luyến quay đầu lại. Nàng càng lúc càng xa Hoa cốc, dần dần, vách đá cao chót vót cũng đã không rõ hình dáng trong mây mù, thẳng đến khi biến mất không thấy cả đường viền.
228 "Nữ quốc sư? Là người nào?" Đào Tiểu Vi cắn môi, thở phì phì hỏi, "Là nữ nhân làm bị thương Vương gia sao?"Cửu Đĩnh không nói gì chỉ gật đầu, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Nhan Hi, chờ hắn phân phó.
229 Lại gọi vài tiếng, Nhan Dung chính là không đáp lời. Cửu Đĩnh nắm trụ dây cương, quay đầu muốn chạy. Bên trong xe ngựa Nhan Dung bỗng nhiên trở mình, ngồi lên thân thể, con mắt nữa mở, "Nhanh thế đến Yến quốc rồi sao? Thế nào nhanh như vậy, không được, ta còn phải quay về Lỗ quốc.
230 Tô Bối Nhi thở phào một cái, tâm tình hỗn loạn vài ngày đã thả lỏng. Phía trước đội người ngựa cùng trang phục đúng là có người nàng muốn tìm. Dự cảm không sai, mấy ngày nay, nàng ngày đêm đuổi theo rốt cục đúng thời khắc đội người ngựa Yến quốc sắp ly khai Lỗ quốc để nàng đuổi kịp.
231 "Nàng không phải ngại phiền sao?" Hắn đôi mắt hắc bạch phân minh bỗng xẹt qua một tía nham hiểm hung ác. "Ta chưa nói a. " Nàng chỉ là nghĩ nữ quốc sư kia rất đẹp mà thôi.
232 Tô Bối Nhi cười khẽ, thanh lệ như hoa sen hừng đông nở rộ, "Nhan Hi, ngươi hỏi cũng không hỏi, ý đồ ta đến đây sao?""Ngươi là địch nhân. " Đây đã đủ lý do cho hắn rút kiếm.
233 Một tiếng vang, cửa phòng bị người đá văng. Đào Tiểu Vi mở mắt, đã thấy mấy cái bóng trắng từ bên ngoài nhảy vào, nàng hé miệng muốn gọi tên Nhan Hi, đã có một người cực nhanh điểm trụ huyệt ngủ của nàng.
234 Tô Bối Nhi nhịn xuống tâm tình, nhẹ nhàng nói, "Ba ngày, ngươi trở lại biên giới Lỗ quốc, nơi có một tòa tuyết sơn, ta sẽ ở Lạc hà phong chờ ngươi. Nhan Hi, ngươi phải một người tới, bởi vì không phải quyết đấu, cũng sẽ không có nội thị, ta chỉ là muốn cùng ngươi một nơi an tĩnh hảo hảo nói chuyện.
235 Lúc Nhan Dung chạy tới, còn dẫn theo một hắc y nữ tử, mặt được khăn che lại, thấy ai cũng không phản ứng. Hết lần này tới lần khác Nhan Dung tựa như một con sam, hận không thể đính vào thân thể người ta.
236 Vấn đề là, mục đích của nàng là cái gì?"Không đáng yêu không từng trãi qua những việc này, hiện tại nàng nhất định rất sợ hãi, Lão Thất này, ngươi giết nhiều cao thủ của Lục Quyết như vậy, Tô Bối Nhi có thể thừa cơ trả thù trên thân thể của nàng không? Không cần đánh, chỉ cần không để cho ăn uống cũng đã làm nàng quá sức chịu đựng.
237 Lỗ quốc cùng Yến quốc rừng giăng khắp nơi, phập phồng nhiều ngọn núi, trong lúc đó chỉ có một đất bằng, được chia thành hai. Một bên là thành trấn nhỏ của biên giới Yến quốc, bên còn lại là khu chợ trao đổi của Lỗ quốc, trong nước có rất nhiều thương nhân, mang theo rất nhiều hàng hóa đi tới nơi này, cùng thương nhân Yến quốc tiến hành trao đổi, người Yến trao đổi cùng dân tộc Hồi tuấn mã, da lông, thảo dược, cây cỏ, lấy muối ăn, đường mía, thuốc lá cùng binh khí.
238 Đào Tiểu Vi nhìn nàng, không hề e ngại, cũng không có dụng ý tiến lên bắt chuyện, nhàn nhạt ứng một tiếng, lại nằm úp sấp quay về cửa sổ nhỏ, ngơ ngác nhìn cách đó không xa, phồn hoa náo nhiệt.
239 Đào Tiểu Vi giật mình, bật cười, tay nhỏ bé giả vờ đào đào lỗ tai vài cái, “Ta không có nghe lầm chứ, ngươi bảo ta rời đi trượng phu của mình, còn vĩnh viễn không gặp hắn? Ta dựa vào cái gì phải nghe ngươi? Nếu là ta muốn ngươi rời khỏi trượng phu của ngươi, ngươi cũng đồng ý sao?”Tô Bối Nhi nghiêm trang trả lời, “Ta hiện tại không có trượng phu.
240 Ngươi đừng quên, mạng nhỏ của người còn nằm trong tay ta. ”Không nghĩ tới Đào Tiểu Vi chỉ là nhàn nhạt nằm phơi nắng, “Sớm muộn gì có một ngày, ngươi sẽ hối hận vì hôm nay đã làm một việc ngu xuẩn.