81 Ưu Lệ Ty quay người bước đi, lúc này khuôn mặt của nàng đã ửng đỏ, tại sao mình lại có thể nói ra những lời đó nhỉ? Hắn sẽ nghĩ gì đây? Có khi nào hắn sẽ cho là mình thích hắn hay không?Hình tượng! Hình tượng! Ưu Lệ Ty, ngươi phải giữ vững hình tượng của mình chứ, mai mốt ngàn vạn lần không được làm như vậy nữa.
82 Tư Tháp nhìn dáng người cao lớn của Lưu Sâm đang đứng trước mặt, gã bất giác phát hiện ra ma pháp của người bằng hữu này vượt xa mình lắm, mà điều đó cũng chưa có gì đáng kể, điều khiến cho gã thật sự tâm phục khẩu phục đó là đám người tuy muốn giết bốn người họ, nhưng Lưu Sâm lại tha cho chúng.
83 Mấy chiếc thuyền lớn tựa hồ cùng lúc cập bến, chiếc nào đến trước thì phải chờ những chiếc sau. Trước khi kiểm nghiệm thành quả, ban tổ chức không cho phép ai lên bờ, đó là nhằm phòng ngừa gian lận.
84 - Phàm Nặc!Tư Tháp soải bước tiến ra, rồi nói:- Chẳng lẽ các ngươi muốn lập lại hành vi mờ ám ở trên đảo hay sao?Lời đó vừa dứt, bốn người đứng lại vững vàng, mặt đối mặt với chín cao thủ của phe đối phương.
85 - Đi chết đi!Một tiếng gầm giận dữ vang lên. Mấy chữ "kẻ mù đáng thương" là vết đau rất sâu ở trong lòng Phàm Nặc. Theo tiếng gầm của gã, từ trong không khí liền có một đợt sóng ập tới, tương tự như Phong nhận vậy, nhưng Lưu Sâm biết đó không phải là Phong nhận, mà là ma pháp cao thâm của Hắc Ám hệ, một loại ma pháp có mang tính sát thương rất cao - Hắc Ám nhận!Thân ở trong tình huống mười phần bất lợi, lại gặp binh khí của địch nhân đả kích, mà bản thân mình lại không có đường chạy trốn, dù muốn tránh né cũng rất gian nan, vậy Lưu Sâm phải làm sao bây giờ? Chỉ thấy hắn mỉm cười!Nụ cười của hắn vừa lộ ra thì tay phải đã vung lên, "xoẹt, xoẹt" mấy tiếng vang lên, tiếng gió vang lên rất gấp và còn bao phủ lấy không gian khoảng hai trượng ở trước mặt.
86 Cuộc hành trình tiếp theo đó thật là dài, người cũng thật là nhiều!Cách Tố mang theo đôi mắt oán hận nhìn lên trời cao, nàng có rất nhiều chuyện để hỏi hắn, nhưng vẫn không tìm được cơ hội để bắt chuyện, cũng giống như A Khắc Lưu Tư vậy, cái gì cũng không sợ, nhưng chỉ ngại trở thành tiêu điểm của mọi người thôi.
87 Lúc nào thì nữ hài tử trông đáng yêu nhất?Có lẽ là khi họ đang đỏ mặt. Nếu như đây là câu trả lời sai, vậy thì nó là lúc vừa mới tắm rửa xong và trong lòng đang nghĩ đến chuyện khiến cho họ thấy động tình nhất; hơn nữa chuyện động tình đó còn phải hoàn toàn phản ánh lên khuôn mặt của họ nữa.
88 Từ bên ngoài chợt vang lên một tiếng ho khan, rồi có người xuất hiện ở ngưỡng cửa, sau đó chỉ nhoáng một cái thì đã có mặt trong phòng rồi. Thì ra người đó là Cách Lý đạo sư!Địa vị của lão quả nhiên không thấp.
89 Dưới tác dụng của Phong nguyên tố ở bên ngoài da và sự vận chuyển của luồng năng lượng ở trong nội thể, Lưu Sâm cảm thấy tứ chi của mình rất linh hoạt, dường như chỉ cần một ý niệm nảy ra trong đầu thì tay chân của hắn sẽ có thể đạt tới bất kỳ một vị trí nào.
90 Không quan tâm? Nhưng ta lại quan tâm!Trong lòng Lưu Sâm cảm khái vô ngần. Cách Phù phải vất vả lắm mới có được bằng hữu, có được những cuộc giao tế bình thường.
91 Nhìn thấy giường của mình ướt sũng như vậy, Lưu Sâm trái lại còn mỉm cười rất tươi. Cách Tố bảo bối, đêm nay ta vốn muốn an phận, nhưng tại người ta ép ta phải đến chỗ nàng mà tá túc qua đêm thôi.
92 Thành viên của hoàng kim tổ cũng không chỉ có một mình A Khắc Lưu Tư!Tư Tháp cười nhạt nói:- Tại sao ngươi cứ đổ tội cho A Khắc Lưu Tư?Khắc Nại cũng phụ họa:- Đúng vậy! Các ngươi cũng có thể nói là ta làm kia mà.
93 Lưu Sâm khẽ động, y phục của nàng liền được cởi ra. Trước mặt hắn liền hiện ra đôi ngọc thố trắng nõn và đang run nhè nhẹ, thanh âm của Cách Phù cũng run lên:- Bây giờ đang là ban ngày mà.
94 Khắc Mã trầm ngâm một lát rồi nói:- Ngươi đúng là người có bản lãnh, cả Tư Tháp mà cũng chịu phép với ngươi! Chắc ngươi. . . . Nàng chưa kịp nói dứt câu thì Lệ Nhã đã che miệng nàng lại rồi nói:- Hảo tỷ muội, lời này không thể nói ra bừa bãi được đâu nhé, bằng không thì Tư Tháp sẽ hận ta đấy!Thần thái của Khắc Mã có phần hoảng loạn, trong lòng nàng rối bời không biết làm sao.
95 Ưu Lệ Ty đứng lại, nhưng không quay đầu lại. - Ngươi đã biết tối hôm qua ta không ở cùng một chỗ với Cách Phù, nhưng ngươi vẫn hoài nghi ta giết Na Nhĩ Tư?Bằng chứng hữu hiệu nhất để giải trừ hiềm nghi việc hắn giết Na Nhĩ Tư là ở qua đêm với Cách Phù, nhưng nàng lại biết việc này là giả, vậy có phải nàng đang hoài nghi mình hay không? Có phải vì vậy mà vẻ mặt của nàng mới trông khổ não như vậy, bởi lẽ sắc mặt của nàng đã nói cho hắn biết: nàng rất khó chịu!- Không có!Ưu Lệ Ty lắc đầu:- Ta tin rằng hung thủ không phải ngươi!- Tại sao?- Bởi vì ngươi vốn không phải là một kẻ thích giết người.
96 Lưu Sâm nhíu mày hỏi:- Ngươi cho rằng chúng ta đến hậu viện thì các học viên khác sẽ không đàm tiếu gì hết à?Mã Lệ Á lườm hắn một cái rồi nói:- Chắc chắn rồi! Chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi mà.
97 Thân thể Lệ Á chấn động mãnh liệt, nàng lắp bắp nói:- Ta nói hắn. . . . nói hắn đừng tìm ngươi nữa. . . chẳng phải vậy sao? Nhưng ngươi cũng không thể giết ta.
98 Lớp cuối cùng của Cách Lý đạo sư chỉ đòi hỏi thực tập trong những ngày nghỉ. Lão nói:- Trong thời gian nghỉ học này, ngươi có thể tự luyện ma pháp cao cấp của mình: Phong chi tác!Lưu Sâm nghe vậy thì rất cao hứng, vốn dĩ với trình độ ma pháp chính của hắn thì vẫn còn chưa đủ để thể hội những loại ma pháp cao cấp thế này, nhưng lần trước cũng là môn ma pháp cao cấp Phong võ thuật này đã khiến cho hắn hết sức vui mừng.
99 Ưu Lệ Ty cầm chiếc khăn lông được tẩm nước nóng rồi nhẹ nhàng lau mặt cho hắn. Lưu Sâm đã sớm chìm vào giấc mộng, nhưng Ưu Lệ Ty vẫn ngắm nhìn khuôn mặt của hắn thật lâu.
100 Lưu Sâm hững hờ nói:- Ngươi không biết Na Nhĩ Tư đã lấy được tin tức đó ở đâu sao?Khắc Mã sợ hãi nói:- Ta thật không biết! Uy danh của thiếu chủ đã truyền đi xa, nhất định là có người không phục ngài và cũng không phục ba mươi sáu đảo chúng ta, vì vậy nên người ta mới tìm cớ để sinh sự.