121 Có thể nào đây không phải là kế sách ban đầu nhằm bắt cho được Giao ngư trăm năm? Mấu chốt cuối cùng là một câu nói: đảo quy? Nếu đây là một kế sách, và mục tiêu chính là A Khắc Lưu Tư hắn, vậy thì kế này cũng có thể là một liên hoàn kế, kế trong kế cũng không ít, đầu tiên là báo cho hắn biết tin tức, sau đó khiến cho hắn chạy tới rất đúng lúc!Khuôn mặt của Bối Ty ở bên cạnh hắn đã đỏ ửng như ráng chiều, thật là mỹ lệ.
122 Trong một đêm, hai tỷ muội đều có hẹn hò với tình lang, đều có sự khoái lạc của bản thân. Tỷ tỷ thì thông qua cửa sổ mà nghe tiếng gọi mời của tình lang, còn muội muội thì thực tế hơn nhiều lắm, khiến cho nam nhân hăng máu công thành phá lũy đôi phen, nhưng trời sáng quá mau.
123 - Tiểu mỹ nhân!Bên cạnh nàng lại có tiếng hô hoán vang lên:- Gặp được nàng thật là tốt!Vưu Nhi nghe vậy thì khuôn mặt đỏ bừng như gấc. - Mấy ngày nay ta lại càng đặc biệt nhớ tới nàng hơn!Thanh âm của Lưu Sâm đều đều lọt vào tai, trái tim của Vưu Nhi dường như muốn nhảy luôn ra ngoài.
124 Vưu Nhi đột nhiên lặn xuống nước, khi nàng trồi lên trở lại thì trong tay đã cầm một bó rong biển xanh biếc, nàng áp chúng vào gần miệng mình, ra hiệu cho Lưu Sâm ăn chúng.
125 Có được thứ này vào tay cũng không phải dễ dàng gì, vì vậy mà Lưu Sâm liền bỏ cái bong bóng nước vào túi đặc biệt mà hắn mang theo, như vậy thì sẽ được bảo hiểm hai tầng, càng an toàn hơn.
126 Ở trên mặt biển, bọt nước bắn lên tung tóe, trong tiếng sóng vỗ bì bõm, thanh âm của nàng bị át đi bởi tất cả mọi tiếng động khác, nhưng Lưu Sâm chợt ngẩng đầu lên, miệng mỉm cười thật sáng lạn, rồi hỏi:- Tiểu mỹ nhân, dường như ta nghe có tiếng người gọi, không phải là ngươi chứ?Tất nhiên lời nói đó chỉ là lời nói chơi, nàng đâu có nói được, nếu như được thì nàng đã sớm nói chuyện rồi.
127 Sau khi giao chiếc túi cho người đứng bên cạnh, gia gia quay sang nói với Lưu Sâm:- Phụ thân của ngươi đã từng nói qua, sau khi ngươi lấy được chất nhờn của Giao ngư thì sẽ cho ngươi trở về đảo, về điểm này ta không có dị nghị gì.
128 Sau khi uống một chén mỹ tửu xong, ở bên ngoài có thanh âm truyền vào:- Thiếu chủ, nàng ta tới rồi!"Thiếu chủ" tiếng xưng hô này nghe thật êm tai. A Nhĩ Thác khẽ nhíu mày, hắn nhìn vị cô nương mới tới rồi nói:- Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi không nên tới đây!Vị cô nương kia chính là Tác Mã, nàng cúi đầu nói:- Đại công tử.
129 Lưu Sâm thở dài nói:- Ta tưởng ngươi không ghét ta, ai ngờ ngươi cũng vậy. . . . Thân thể Tác Mã thoáng run nhẹ, nàng trốn trong nước mà run nhẹ. - Nguyên bản ngươi không thích hầu hạ ta, vậy tại sao lại tới đây? Hãy nói đi, là ai đã sai ngươi tới đây?Giọng của Lưu Sâm chợt trở nên lạnh lẽo:- Cứ nói đi, ta sẽ không làm khó ngươi!Tác Mã kêu lên:- Không có ai sai khiến ta, thật không có ai mà.
130 Trong túi có không ít tiền, trên người cũng có chút bản lãnh, vậy một nam nhân lúc này đang có thời gian rảnh rỗi sẽ làm những gì? Lưu Sâm vừa vặn có cảm giác mình chính là nam nhân như thế.
131 Bỗng nhiên, ở trong những bụi cỏ trước mặt có rất nhiều cây nhọn màu đen tuyền từ dưới đất đâm mạnh lên. Lưu Sâm vội giật dây cương để ghìm ngựa lại. Chỉ nghe tiếng ngựa hí dài, đồng thời thân hình của hắn đã bốc thẳng lên không.
132 Con ngựa chạy băng đi, nó tránh rừng mâu đen thui ở bên trái và cũng tránh luôn bãi cỏ yên tĩnh ở bên phải. Đó là bản năng của động vật, vì vừa rồi nó cũng đã nhìn thấy thảm kịch kia mà.
133 Nha đầu lên tiếng:- Tiểu thư, bên ngoài gió lớn lắm, người hãy vào trong nghỉ ngơi đi!Tiểu thư nhẹ giọng trả lời:- Không, ngươi vào trong đi. Ta. . . .
134 Tiếng kêu đau đớn của đối phương còn chưa kịp vang lên thì Lưu Sâm đã nhẹ nhàng phất tay một cái, mười sáu kẻ địch bỗng ngã lăn ra. Lưu Sâm cười lớn, rồi nói:- Nếu các ngươi không hiện thân thì coi như các ngươi lợi hại, nhưng một khi đã hiện thân thì chỉ có chịu chết mà thôi! Đây là lời cuối cùng mà ta tặng cho các ngươi trên đường xuống suối vàng đấy!Hai nữ hài nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì kinh sợ đến nỗi toàn thân mềm nhũn ra.
135 Khải Sắt Lâm chạy theo được hai bước thì rốt cuộc cũng dừng lại. Nàng ngơ ngác nhìn rừng tùng, hắn nói đi là đi, tại sao vậy chứ? Nếu là vì kim tệ, vậy tại sao hắn không nhận kim tệ? Nếu không phải vì kim tệ, vậy hắn vì cái gì?Tất nhiên nàng không biết được, trong lúc nàng còn đang miên man nghĩ ngợi, ở trong rừng chợt có một thân ảnh lướt đi một cách vô thanh vô tức, xuyên qua các bụi cây, rồi biến mất ở sau một sơn cốc ở trên sườn núi.
136 Vừa nghe tiếng động, nhịp tim của Lưu Sâm liền đập thật nhanh. Lúc này hắn không sợ gặp cao thủ, vì thường thường thì cao thủ đều biết tự trọng, chỉ có những kẻ không phải là cao thủ thì mới bất chấp thủ đoạn, vẫn ra tay đánh chó rơi xuống nước như thường.
137 Cửa thành. Lưu Sâm nhắm hai mắt lại. Hắn có cảm giác như mình là cái đầu heo bị người khiêng đi vậy. Sau khi tiến vào đại công phủ, hắn có cảm giác năng lượng trong cơ thể rốt cuộc cũng đã trở về.
138 - Cái gì? Bỏ đi sớm vậy à?Tô Cách Lâm đại công kêu lên:- A Khắc Lưu Tư, ngươi ngại bản nhân tiếp đãi ngươi chậm trễ hay sao? Chỉ vì hôm qua ngươi bị thương.
139 - Được rồi, ta tiếp nhận món phần thưởng này!Nói xong, hắn lại giang rộng đôi tay, rồi tiếp:- Bây giờ đến lượt ta đáp lễ, ôm một cái nào!Tiểu cô nương vốn đang áp vào lòng hắn, nhưng vừa nghe xong lời đó thì lập tức giãy dụa, rồi nói:- Đó là phần thưởng của ngươi đấy à? Không được, không chịu!Nàng chưa kịp có phản ứng gì khác thì đôi môi ướt át của mình đã bị hắn hôn lấy.
140 Lạc Lâm Lâm sớm đã biết Vu Sơn tộc có dược vật thần kỳ, bấy lâu nay ở trong nhà nàng vẫn có người nhận được ân huệ của thần dược. Ngay cả gia gia nhiều năm qua cũng bị phải chứng mất ngủ, vậy mà họ cũng chữa hết được.