41 Lưu Sâm không nổi lửa với nàng, dù cho hắn có nổi lửa với người ở khắp thiên hạ, nhưng sẽ không nổi lửa với mỹ nữ, hoặc dù cho hắn có nổi lửa với toàn bộ nữ nhân ở trong học viện, hắn cũng sẽ không nổi lửa với nàng, bởi vì ở trong học viện, người thật sự đã giúp đỡ hắn thì chỉ có nàng mỹ nữ đạo sư ở trước mắt đây thôi.
42 Cách Tố tức muốn khóc, bảo bối thần thánh của nàng bị người ta khi dễ qua một lớp y phục thì còn nhắm mắt bỏ qua được, đằng này hắn lại còn luồn tay vào trong y phục và trực tiếp đụng chạm đến nó, vậy thì còn nói được gì nữa đây?- Ngươi buông tay ra! tại Cách Tố kêu lớn:- Buông ra.
43 Cách Tố lạc giọng kêu lên:- Ngươi. . . ngươi tại sao lại làm vậy? tại Thanh âm của hắn có vẻ mệt mỏi đáp lại:- Bởi vì nàng là. . . nữ nhân của ta!Nữ nhân của hắn? Hắn đang dùng hành động thực tế để chứng minh lời nói của hắn hay sao? Vì bảo vệ nữ nhân của mình, hắn có thể bỏ đi tính mạng của chính mình.
44 - Ta có thể làm được, vậy thì hắn còn làm được tốt hơn nữa!Thanh âm của Cách Tố trở nên lạnh lùng:- Hừ, hắn dám hạ độc thủ như thế, ta sẽ không tha cho hắn!Hiện tại, nàng dường như đã biến thành một vị thê tử chân chính rồi vậy, có người muốn mưu hại trượng phu của nàng, tất nhiên nàng sẽ là người thứ nhất không bỏ qua cho kẻ đó.
45 Tại phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng đang đứng nhìn ra cửa sổ đã rất lâu mà không hề cử động. Lôi Nặc Tư cung cung kính kính nói:- Viện trưởng, chuyện này học viện không có trách nhiệm! Nhị vị đạo sư đây cũng đều thấy được, là chính hắn đã không tuân thủ quy định kia mà.
46 Màn đêm buông xuống, Lưu Sâm bước đến tòa ký túc xá ở trước mặt. Tòa lầu này khác với tòa lầu ký túc xá của mình, khác nhau rất xa, ngay cả đèn đóm ở đây mà cũng u ám mờ mịt nữa, thậm chí cũng không có rèm cửa trước hiên nốt.
47 Hai người một nam một nữ tay trong tay đi phía trước, còn Khắc Nại thì vẫn lầm lũi đi ở phía sau chừng hai trượng. Bằng hữu của gã để cho gã ngủ ngoài cửa, gã có giận hay không? Không có, trong ánh mắt của gã chỉ lộ ra vẻ kỳ quái.
48 Khắc Nại vung tay ra, luồng sương mù dầy đặc lại xuất hiện một lần nữa, những cổ thi thể ở dưới đất liền từ từ bị tan rã, kể cả y phục và binh khí. Đáng lẽ những nơi nào có thi thể bị hủy thì sẽ để lại mùi thối khác thường, thế nhưng với Hắc Ám tiêu dung thì nó lại không để lại mùi vị gì cả.
49 Đêm đã khuya, toàn bộ tòa lầu ký túc xá đều rất yên tĩnh. Lưu Sâm nằm phục ở bên ngoài cửa sổ một gian phòng đã lâu. Hắn cảm thấy rất bội phục Na Nhĩ Tư.
50 Ban đêm vắng vẻ không có ai, ở trước mặt Lưu Sâm lúc này rõ ràng là hậu viên quen thuộc. Kể từ sau khi công cụ luyện tập, tức trâm cài tóc, bị Pha Tư Đế đòi lại, hắn vẫn chưa trở lại đây lần nào, nhưng trong lúc suy nghĩ, bất giác hắn lại đi đến đây.
51 Cách Tố chột dạ, hỏi:- Đàm luận. . . . . cái gì. . . . về hắn?Tư Tháp nói:- Hắn là học viên của lớp tỷ! Một ma pháp sư cấp bốn mà có thể đánh bại ma pháp sư cấp hai, chuyện này chỉ có đệ đã từng làm nổi thôi, nên đệ cũng có chút hứng thú!- Năm xưa chuyện của đệ đâu có oanh động như thế.
52 Lưu Sâm cũng biết độ khó của ma pháp phụ, mà khó ở chỗ đối thủ đến từ nhiều hệ khác nhau, thậm chí có thể tùy thời mà gia tăng nữa, tỷ như mỗi một hệ sau khi có người thắng được đầu bảng, vậy thì thành viên của Hoàng kim tổ hợp trái lại có thể quay sang mà tỷ thí ma pháp phụ, do đó, muốn đánh bại cao thủ của lục hệ đâu dễ dàng như thế.
53 Hoàng hôn hôm sau, Lưu Sâm lại đến hậu viện lần nữa, nữ hài Cách Phù vẫn ngồi bên hồ như hôm qua, nàng thản nhiên nhìn hắn mỉm cười rất duyên dáng. Lưu Sâm kể cho nàng nghe truyện Công Chúa ngủ trong rừng, sau khi nghe xong thì nàng rất vui vẻ.
54 Cuối cùng thì cuộc thi đầu để tranh vị trí trong Hoàng kim tổ hợp cũng bắt đầu, nó được phân ra thành hai giai đoạn lớn. Thứ nhất là tỷ thí tư cách, phàm là các học viên ma pháp từ cấp hai trở lên thì đều có tư cách, họ chỉ cần tự nguyện báo danh là được; còn ma pháp phụ và các kỹ năng đặc biệt thì bất luận thuộc về cấp bậc nào cũng đều được đặc cách, bởi vì hai loại này vốn không có cấp bậc.
55 Lưu Sâm ngồi xuống bên cạnh Cách Phù, tất nhiên họ lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về hai người họ và đều tỏ vẻ khó hiểu.
56 - Ngươi đã quá mạo hiểm rồi!Tại phòng ký túc xá của Cách Tố, nàng nằm trong lòng tình lang, rồi ngẩng đầu lên nói:- Tuy rằng ta rất cao hứng vì ngươi có lòng thương hại kẻ khác, nhưng làm vậy thì quá mạo hiểm đi! Text được lấy tại Người nàng vừa nhắc đến tất nhiên là Cách Phù! Cách Phù vì nam nhân này mà xuất hiện, đồng thời còn vỗ tay tán thưởng hắn, lẽ tất nhiên là vì hắn cư xử với nàng không giống những người khác, vì thế nên đã khiến cho nàng rất cảm động.
57 Lưu Sâm xòe hai bàn tay ra rồi nói:- Đây chính là binh khí của ta!Trong đôi bàn tay của hắn hoàn toàn trống rỗng. Thác Nhĩ Tư nheo mắt lại rồi hỏi:- Đó là lựa chọn của ngươi?- Đúng vậy! Động thủ đi!Thác Nhĩ Tư hoành cung cầm trong tay, gã lùi lại một bước, thân thể hơi ngửa ra sau rồi một tiếng "vù" vang lên, một mũi tên từ trong tay gã đã bắn ra, gió chưa đến mà khí lạnh đã ập tới rồi, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh.
58 Ánh mắt của Đạt Nhĩ Tư ngưng trọng nhìn về phía Tư Tháp, còn Tư Tháp cũng dùng ánh mắt lạnh băng mà nhìn đáp trả. Khi ánh mắt của hai người vừa chạm nhau thì Đạt Nhĩ Tư mỉm cười nói:- Tư Tháp, ngươi vốn không nên đến đây! Nơi đây không thuộc về ngươi!Gã vừa nói xong thì mọi người đều cả kinh, trận đấu giữa gã và Tư Tháp còn chưa bắt đầu, vậy mà hai người đã đấu khẩu rồi sao?Tư Tháp cười nhạt, nói:- Ngươi cho rằng sức phòng hộ của mình rất kín kẽ hay sao?- Ít ra ta cũng không sợ Phong nhận của ngươi.
59 Á Na nhíu mày hỏi:- Có việc gì không?Lưu Sâm cười nói:- Ta chỉ muốn trò chuyện dăm ba câu thôi. doc truyen tai. Ngày mai ngươi phải đấu với Đạt Nhĩ Tư rồi, đã tìm ra biện pháp đối phó với hắn chưa?Á Na nghe vậy thì càng nhíu chặt lông mày hơn, đây là vấn đề nàng không thể trả lời được, vì nó mà nàng đang phát sầu đây.
60 Ở bên cạnh Lưu Sâm chợt có thanh âm truyền đến:- A Khắc Lưu Tư, gã nam sinh kia thật là kỳ quái, ngươi xem bùn đất đều bám lên người hắn kìa!Cách Phù vốn chẳng quan tâm đến ai hết, cho dù có là đỉnh đỉnh đại danh Đạt Nhĩ Tư thì cũng vậy.