61 Gì? Muốn nàng cùng một nam nhân ngủ chung?Đây không phải làm khó người ta sao?Hơi có chút lúng túng nói: “Công tử, lúc hắn ngủ chưa bao giờ cho phép người khác gần bên người, sợ ồn ào đến hắn.
62 “Theo dõi nhất cử nhất động của hắn, nhất là lúc không có người nào ở bên cạnh hắn. ”Cổ Lạc Nhi đã hiểu. Lãnh Dạ nói như vậy, e rằng, Đông Phong Túy không phải là một tên hoàng đế lười, hắn không đơn giản.
63 “Đã biết. ”Cổ Lạc Nhi buồn bã ỉu xìu nói. “Ngươi vẫn nên coi chừng một chút a, đây chính là hoàng cung. ”Lãnh Dạ cũng không cất thêm một tiếng, Cổ Lạc Nhi lời còn chưa nói xong, hắn đã từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
64 Trên vách tường lập tức lộ ra một cửa ngầm nho nhỏ. Đông Phong Túy đưa tay vào trong, từ giữa cửa ngầm lấy ra một chiếc hộp hình vuông. Mở chiếc hộp ra, bên trong là một khối ngọc.
65 Nếu như không phải Lãnh Dạ bức nàng, có phải nàng thà rằng giống như hai ngày trước, trước sau trốn tránh không gặp hắn hay không?Đông Phong Túy khó chịu, phi thường phi thường khó chịu.
66 Cổ Nhạc nhi a Cổ Lạc Nhi, chủ ý ấu trĩ như vậy cũng nghĩ ra được sao?Trẫm thật sự đã xem trọng ngươi rồi. Đông Phong Túy trong lòng cực kỳ xem thường Cổ Lạc Nhi một phen.
67 “Nương nương, cẩn thận ngã, để nô tài đỡ người đến bên này ngồi. ”Nguyệt quý phi miễn cưỡng khôi phục lại một chút thần trí, lại không dám tiếp tục dựa vào trên người Đông Phong Túy, đành phải theo An Thụy đến ngồi một bên.
68 Nàng cũng không phải thật sự muốn trở thành phi tử của Đông Phong Túy, chỉ thầm nghĩ buổi tối ở trong phòng Đông Phong Túy bưng bít mấy tối, ứng phó với Lãnh Dạ là được.
69 Cổ Lạc Nhi vội vàng nhắc nhở các nàng. “Các tỷ muội cho dù ở trong cung, cũng không có khả năng lúc nào cũng được nhìn hắn. Huống chi, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, có tác dụng gì? Các tỷ muội còn không nghĩ tới ngày trước đấy sao?”Mấy hậu phi bị nàng nhắc nhở, vội vàng thu lại tinh thần.
70 “Không mệt không mệt. Hoàng thượng, có thể chiếu cố người dùng bữa tối, là vinh hạnh của Lạc Nhi. ”Cổ Lạc Nhi nghe lời này, chính mình cũng phải buồn nôn.
71 Lời Cổ Lạc Nhi cắt đứt dòng suy nghĩ của Đông Phong Túy. Đông Phong Túy ngước lên ôn nhu cười cười với nàng. “Được rồi, ngươi ngồi xuống đi. Dùng qua bữa tối chưa? Cùng trẫm ăn đi.
72 Trong bát dường như không ngừng có gì đó tiếp thêm vào, nàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn xem là ai gắp thức ăn cho nàng. Nàng sợ bị Đông Phong Túy nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ của mình, bị hắn chế nhạo.
73 “Hoàng thượng, Lạc Nhi thật sự sẽ không ầm ĩ đến người. Buổi tối nếu người khát nước đói bụng, Lạc Nhi còn có thể thay người cống hiến sức lực. Người đáp ứng đi.
74 Đây tuyệt đối không phải là thứ có thể xuất hiện ở nhà nàng. Trên giường của nàng đâu có treo màn. Cổ Lạc Nhi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng đã đi tới một thời không khác, hiện tại đang ở trên giường của Đông Phong Túy mà.
75 “Hơn nữa, hắn ngủ trên thụy tháp, ta ngủ trên long sàng, căn bản không ngủ cùng một chỗ. Muội đừng đoán mò. ”Đông Phong Linh rất không có tư nghị hỏi: “Tỷ nói cái gì? tỷ ngủ trên giường, hoàng huynh ngủ trên thụy tháp?”“Đúng vậy a, làm sao vậy?”“A, không có gì.
76 Đông Phong Linh liền đi tới phủ Nội Vụ mượn chút bạc, ra giá ua lại trà lâu. Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa, hơn nữa đã chọn xong ngày tốt để khai trương.
77 Cổ Lạc Nhi lập tức phân phó hai thị vệ chia nhau tìm viện binh. Một người đi mời Lý Tể tướng, người kia tiến cung báo với Đông Phong Linh. Hai thị vệ lĩnh mệnh, ra khỏi Minh Châu lâu bằng cửa sau.
78 Cổ Lạc Nhi, ta sẽ không để yên cho ngươi. Trên đời này, có ta sẽ không có ngươi, có ngươi liền không có ta. Về sau nghe được tin buổi tối Cổ Lạc Nhi đều cùng ngủ với Đông Phong Túy, tâm Nguyệt quý phi càng xác định vững chắc, phải đẩy Cổ Lạc Nhi vào chỗ chết.
79 Vừa vặn nhân cơ hội này giải quyết nàng. Miễn được hậu họa sau này, cũng làm tốt việc Nguyệt quý phi giao. Còn hoàng thượng và thái hậu bên kia, bọn họ dù sao cũng mặc kệ mọi chuyện.
80 Phùng Thái Úy không khỏi có phần hối hận, sớm biết Cổ Lạc Nhi này khó đối phó như vậy, hắn thực nên mang nhiều người hơn một chút đến. Lần sau, nên nhớ lâu một chút.