21 Cổ Lạc Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, muốn nhìn xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Vừa ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy đằng trước có một bóng lưng màu đen quen thuộc, sải bước đi nhanh về phía trước.
22 Bình thường hắn đối với những thứ trên mấy gian hàng này khinh thường không chú ý , ở trên đó hơn phân nửa là đồ dởm, rất ít chính phẩm, tất cả đều không đáng bao nhiêu tiền.
23 Người đó nhất định là cao thủ võ lâm. Cổ Lạc Nhi vừa đi vừa nhìn hết đông sang tây, nhưng ngay cả một chút bóng dáng của đại hiệp cũng không thấy. Ai, người ta nếu có thể bị nàng nhìn thấy, cũng không gọi cao nhân rồi.
24 Cổ Lạc Nhi không phản bác được. Đông Phong Túy ngáp một cái thật to, giống như nói xong những lời này khiến hắn mệt muốn chết vậy. Khẽ vươn tay, An Thụy vội vàng mang tới trà ngon đưa tới trong tay hắn.
25 Hơn nữa mỗi ngày trơ mắt nhìn hắn mặc cẩm y, uống trà thơm, ăn sơn hào hải vị?Hoàng đế lười, thật sự đừng trách nàng không khách khí. Cổ Lạc Nhi bưng bát lên, vài hớp húp cạn cháo loãng trong bát, lại cầm một cái bánh ngô, cắn vài miếng nuốt xuống bụng.
26 Ơ, nhanh như vậy hắn có thể trốn đi đâu được?Cổ Lạc Nhi uể oải không thôi. Kẻ trộm nằm trong tay lại chạy trốn. Nàng trầm tư nhìn qua phía trước. Hắc y nhân không thể nào nhanh như vậy đã ra khỏi khu phố dài này, chẳng lẽ là trốn trong cửa hàng hai bên đường phố phía trước?Hướng hai bên đường phố nhìn nhìn.
27 Cổ Lạc Nhi nói không cần là không cần, phất phất tay về phía Hắc y nhân. “Bye bye. ”Xoay người vừa muốn đi ra. “Đứng lại. ”Hắc y nhân lạnh lùng ra lệnh.
28 “A, không có gì. Cám ơn bữa trưa của ngươi, ta đi đây. ”Cổ Lạc Nhi đứng lên, định tính toán chuồn đi. “Đứng lại. ”Hắc y nhân lại lạnh như băng quát bảo nàng dừng lại.
29 Đem vẽ hình hắn lại một chút, bán được thật nhiều bạc nha. Cổ đại không có TV, không có cameras, đế vương lại quanh năm đứng ở trong cung, thật sự là quá tốt.
30 Cũng không biết đi qua nơi nào. Chờ đến lúc nàng phát giác, nàng đã đứng trong một khu vườn hoang phế. Nàng sao lại chạy đến nơi này đây? Cổ Lạc Nhi gãi gãi đầu.
31 Rốt cuộc vì vụng trộm, sợ bị người khác phát hiện. “Con chim chết tiệt, cũng dám tới quấy rầy. ”Phùng Thái Úy vừa ngẩng đầu vừa nói thầm. Nguyệt quý phi đã the thé kêu lên.
32 Không nghĩ tới, vừa mới đi tới cửa lớn liền bị Cổ Lạc Nhi đâm vào. Lần chậm trễ này, Phùng Thái Úy cùng Nguyệt quý phi đều đuổi kịp, bắt được Cổ Lạc Nhi.
33 Hỏi: “Đây là vật gì nha? Vừa rồi Phùng Thái Úy sao lại như vậy?”Cổ Lạc Nhi lập tức cất kỹ cơ nỏ. Ra vẻ thần bí nói: “Đây là pháp bảo của ta, không thể nói cho ngươi biết.
34 Cổ Lạc Nhi cảm thán rất nhiều, lại hưng phấn không hiểu, mê say người rất tốt, mê say người mới có thể kiếm được tiền nha. Xoa xoa bàn tay, cúi người ở trước bức tranh, cực kỳ nghiêm túc bắt đầu vẽ ánh mắt Đông Phong Túy.
35 Nàng chính là tức giận. Người này, đã chạy đến nơi của nàng lánh nạn, còn dám uy hiếp nàng. Uy hiếp nàng thì không nói, người ta là vì chạy thoát thân, vội vã bất đắc dĩ, nàng có thể lý giải.
36 Không khí khẩn trương quỷ dị, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng không thoải mái. Bởi vậy, Cổ Lạc Nhi không lưu lại ở bên ngoài nhiều, ngay tức thì hồi cung về Tử Tiêu Cung.
37 Vốn là, Cổ Lạc Nhi là muốn nhanh nhanh góp đủ bạc, sau đó chuộc thân, chuồn mất. Chờ lúc Đông Phong Túy phát hiện ra chân tướng, nàng đã sớm chạy mất.
38 Vạn phần đau lòng đem ngân phiếu từ trong ngực móc ra. Hoàng đế đáng giận, lại lưu manh đùa giỡn, quá hèn hạ quá vô sỉ. Cổ Lạc Nhi đem ngân phiếu nặng nề đưa trên tay của Đông Phong Túy đang xòe ra trước mặt nàng.
39 Nàng đột nhiên thay đổi thái độ, hắn không hiểu vì nguyên nhân gì, nhưng hắn tin chắc, tuyệt đối không phải vì Cổ Lạc Nhi chịu khuất phục bởi Đông Phong Túy.
40 Hướng về phía mấy tiểu thái giám vẫy vẫy tay, để bọn họ lại gần một chút. Hỏi: “Các ngươi biết Đạp Tuyết công tử sao?”Hỉ Thuận giành đáp: “Biết một chút, nhưng mà không nhiều lắm, bởi vì hắn người này quá thần bí.