121 Diệp Hân Đồng sửng sốt, nhịp tim lại không tự chủ được tăng nhanh, nhưng cô vẫn rất lý trí, nở nụ cười sáng láng, rút tay lại: “Nếu anh không sợ vợ tương lai của mình tức giận thì cứ làm đi.
122 Lúc ăn tối, tất cả mọi người đều quây quần một chỗ, Diệp Hân Đồng tuy không hiểu họ nói những gì, nhưng cảm giác không khí rất tốt, so với cái Hàn cung hoa lệ kia, nơi này ấm áp hơn nhiều.
123 Diệp Hân Đồng cúi đầu đẩy mặt anh ra. “Được rồi được rồi, em cho anh ăn mỳ ăn liền” Cô chạy đi đún nước, cầm hộp mỳ ăn liền ở trong tủ ra. Xé nắp hộp, đổ gia vị ra.
124 “Diệp Hân Đồng, em sao vậy?”Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, nước mắt suýt nữa lại chảy xuống, cô kìm nén quát: “Trêu tôi, thực sự thích thú lắm sao?”Mặc Tử Hiên lập tức đứng dậy, trên mặt toàn là áy náy và đau lòng.
125 “Có chuyện gì mời phu nhân đến đây nói. Tôi là ông chủ. ” Mặc Tử Hiên nở nụ cười tà mị, dựa vào ghế, anh như vậy luôn tạo cho người khác một áp lực vô hình.
126 “Ngày biểu diễn dương cầm là chủ nhật, lúc đó xem cô ta hỏi cái gì?”“Ừm” Diệp Hân Đồng ăn cơm, bụng đói lắm rồi. Ân xong họ trở lại Hàn cung thì đã 5h chiều.
127 Ngày hôm sau cô dậy rất trễ. Rửa mặt xong ra ngoài thấy Lee Yul đang ngồi trong phòng khách của Nguyệt Hàng Hành cung. Lee Yul thấy cô dịu dàng cười. “Mặc Tử Hiên đâu?” Diệp Hân Đồng hỏi Hàn thượng cung vừa đi ra.
128 Diệp Hân Đồng trợn mắt nhìn anh, có chút giận dỗi, xem rốt cuộc anh có làm thật không. “Đừng như vậy! Tử Hiên” Kim Lệ Châu bước tới, dịu dàng ghìm lại điện thoại của Mặc Tử Hiên, mỉm cười tiếp tục nói với anh: “Tính cách cô ấy rất kiên cường, không chịu khuất phục, có nguyên tắc của bản thân, em rất thích cá tính đó.
129 Diệp Hân Đồng vừa về đến Hàn cung, Lee Yul cũng lái xe đến. “Diệp Hân Đồng” Cậu gọi Diệp Hân Đồng đang định đi vào cung. Diệp Hân Đồng quay đầu lại, hơi xấu hổ chờ Lee Yul đi tới.
130 Phụt, nghe những lời vô lại như thế, Diệp Hân Đồng muốn hộc máu, rất muốn quát lên với Mặc Tử Hiên, chỉ muốn làm một mụ đàn bà chanh chua chửi đổng kẻ cẩu huyết lâm đầu (đầu toàn máu chó) như hắn.
131 Ai là phụ nữ của hắn! Nói chuyện thật không biết che đậy miệng. “Này, trả điện thoại cho tôi. ” Diệp Hân Đồng quát. “Có phải phụ nữ của anh hay không không phải anh nói là đúng, mục đích của anh đối với cô ấy thế nào trong lòng anh biết rõ, bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi thích cô ấy, không liên quan gì đến kho báu cả.
132 Mặc Tử Hiên phiền não về phòng. Sáng sớm hôm sau lúc anh dậy Diệp Hân Đồng vẫn nhốt mình trong phòng. Mặc Tử Hiên lại đến cửa phòng cô, giơ tay lên nhưng không gõ xuống.
133 Trò chơi bắt đầu, rất nhiều người chui vào mê cung. Diệp Hân Đồng lấy khuyên tai, vạch dấu vết lên tường, cô phát hiện trên tường có rất nhiều dấu vết, mọi người đều không quá đần.
134 Người đầu tiên ra khỏi mê cung là Mặc Tử Hiên, tiếp đó là Lee Yul, sau đó là Kim Lệ Châu vẫn mang nụ cười ngọt ngào. Bữa tiệc náo nhiệt tiếp tục tiến hành, đã gần một giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng Diệp Hân Đồng đâu.
135 Kim Lệ Châu quay mặt nói với thuộc hạ trẻ tuổi: “Cậu đi trước đi. ”Lee Yul buồn rầu đi về phía Kim Lệ Châu: “Để cô ấy ra đi. ”“Tôi không hiểu anh đang nói gì?” Kim Lệ Châu ngụy biện, sắc mặt sám ngoét.
136 “Được chôn cùng một huyệt với em, cảm giác cũng không tệ lắm” Mặc Tử Hiên đột nhiên nói vẻ nhạo báng. “Aizz” Diệp Hân Đồng thở dài. “Tại sao lại thở dài?” Mặc Tử Hiên cố thả lỏng.
137 Mặc Tử Hiên nhanh tay túm được chân Diệp Hân Đồng. Diệp Hân Đồng bị kéo ngược lên người anh. “Anh không sao là được rồi. ” Cô yếu ớt nói. Mặc Tử Hiên đỡ cô, nhìn về phía trước phát hiện một ao nước.
138 Kim Lệ Châu cởi quần áo của mình, nằm bên cạnh Mặc Tử Hiên, thả chăn vào ngực, để lộ rãnh ngực vừa đủ, lấy điện thoại di động, hướng về phía ống kính nở một nụ cười ngọt nào đơn thuần.
139 Anh hơi ngẩn người, quay lại nhìn Diệp Hân Đồng giống như đang mất hồn “Chuẩn bị đi, chúng ta về, mai còn có việc phải làm. ”Diệp Hân Đồng nhớ ngày mai phải đi nghe buổi diễn tấu dương cầm.
140 “Đừng nghe, cái tên đó chẳng có gì tốt lành cả. ” Diệp Hân Đồng trực tiếp quyết định thay Lee Yul. Lee Yul từ chối trả lời Mặc Tử Hiên. Mặc Tử Hiên lại gọi.