181 Sau khi bỏ đi, chỗ Diệp Hân Đồng muốn đến nhất là bệnh viện. Cô mang một tâm trạng thấp thỏm đi đăng ký. Kiểm tra có thai hay không thực ra rất đơn giản, chỉ cần mua một que thử thai, tự mình kiểm tra, thấy xuất hiện hai vạch đỏ, lòng Diệp Hân Đồng trăm mối ngổn ngang.
182 “Giữa chúng ta bây giờ chỉ có giá trị lợi dụng thôi sao?” Đề Na nhìn bóng lưng anh thương tâm nói. Mặc Tử Hiên sửng sốt, quay lại, nghiêm túc nhìn Đề Na.
183 Một cô gái trần truồng nằm trên mặt bàn, đeo mặt nạ màu bạc, trong ngực ôm chặt một cái hộp. Vũ Văn Thành nhíu mày, vẻ mặt vô cùng chán ghét. “Đưa cho tôi” Vũ Văn Thành giơ tay ra.
184 Vũ Văn Thành cười rất châm chọc “Tôi vốn là người ra đời đã mang theo chìa khóa vàng, tiền có nhiều hơn nữa cũng chỉ là trò chơi con số, có cả thiên hạ chỉ tổ thêm gánh nặng và trách nhiệm.
185 Lão Kim cầm cái hộp gõ cửa phòng Mặc Tử Hiên. Mặc Tử Hiên mở cửa, nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của lão Kim. Lão Kim đi vào, khóa cửa lại. “Đây là cái gì?” Mặc Tử Hiên hỏi.
186 Đầu Diệp Hân Đồng lập tức nổ tung. Cô đáng thương nhìn về phía bóng dáng lạnh lùng tuyệt tinh vẫn đang quay lưng về phía mình. Nước mắt cuối cùng không nhịn được nữa rơi xuống.
187 Diệp Hân Đồng nhìn dáng vẻ trầm lặng đau khổ của Vũ Văn Thành, cô cảm nhận được sự bi thương của anh, còn lòng cô từ lúc sáng sớm nay thức dậy đã đau đớn rồi.
188 Anh nắm chặt tay Diệp Hân Đồng, cướp đi thứ gì đó trên tay cô. “Làm sao tôi biết đây có phải máu của cô hay không? Lấy nhiều hơn đi” Mặc Tử Hiên tức giận quát.
189 Người phụ nữ kia ngang nhiên chớp mắt một cái đã gả mình đi, tốc độ của cô quá nhanh khiến anh không chịu nổi, tình cảm của cô đối với anh thay đổi quá nhanh anh cũng chịu không thấu, sự thương tâm cô dành cho anh quá ít, cô quên anh sao quá nhanh, tất cả đều khiến anh không chịu nổi.
190 Diệp Hân Đồng nhíu mày, tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp. “Ý em là em không phải con gái Dì Diệp, làm sao biết được?”“Mặc dù, tin tức này làm em vô cùng khiếp sợ, để em tin người mình vẫn gọi là cha mẹ lại thực sự không phải cha mẹ mình, trong lòng vô cùng uất ức, nhưng mà, trải qua chuyện liên quan đến kho báu, em đột nhiên có thể lý giải.
191 Mặc Tử Hiên đưa ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Hân Đồng, nhếch đầu mày. “Đột nhiên ratas muốn nhìn thấy một người nên tôi đến, đúng lúc gần đây tâm trạng căng thẳng, cho nên tìm anh chơi, sao, anh cũng hứng thú với việc đánh bạc?”Mỗi nghĩ Mặc Tử Hiên thốt ra thứ giọng điệu này, Diệp Hân Đồng đã cảm thấy anh có âm mưu quỷ kế gì.
192 “Nếu cô không muốn nhìn Vũ Văn Thành trầm luân, không muốn tự tay hủy hoại Vũ Văn Thành, tối mai 8h tôi sẽ ở khách sạn Khải Việt, phòng 1108 chờ cô” Mặc Tử Hiên đau lòng quay đi, biến mất trước mặt cô.
193 Mặc Tử Hiên đi qua chỗ Diệp Hân Đồng, dừng lại, do dự rất lâu, tay giữ chặt nắm đấm cửa, một hồi lâu sau mới kéo cửa, đi vào. Diệp Hân Đồng co quắp trên giường, đau đớn run rẩy.
194 Cửa phòng Diệp Hân Đồng lần nữa bị đẩy ra, cuộc đối thoại giữa bọn họ bị cắt đứt. Đinh Đinh Đang lại đi vào, thấy Diệp Hân Đồng đang nói chuyện với Mặc Tử Hiên thì rất kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy thật vui vẻ vì việc đã thành.
195 “Người yêu???” Mặc Tử Hiên bị Diệp Hân Đồng làm cho cả lồng ngực muốn nổ tung, đấm mạnh một phát lên cửa. Quả đấm này làm từng khớp xương của anh rớm máu.
196 “Cô đã làm gì với Diệp Hân Đồng?” Mặc Tử Hiên càng tỏ ra tức giận kèm theo vô cùng lô sợ. Đề Na nhếch miệng, lạnh lùng xinh đẹp “Bây giờ vẫn chưa làm gì, một tiếng sau thì khác, anh chỉ được chọn một trong hai”Mặc Tử Hiên cố gắng tỉnh táo “Cho cô một cơ hội cuối cùng, thả hai người bọn họ ra, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, cô muốn đi thì đi, tôi không miễn cưỡng.
197 “Chẳng phải cô ấy muốn đối phó với Diệp Hân Đồng sao? Anh cũng nên hỏi kết quả ra sao, cứ lăn qua lăn lại như vậy, thời gian đã qua lâu rồi. ” Biểu cảm của Yoon Jin hơi kỳ quái, giữa Diệp Hân Đồng và Đề Na, cô ghét Đề na hơn, nhưng cũng không thích Diệp Hân Đồng, trong lòng có một sự ghen ghén kỳ lạ.
198 “Bốp” Âm thanh đinh tai nhức óc. Anh khẽ nhíu chân mà, Diệp Hân Đồng nhìn anh, trong lòng chua xót. Tình yêu của cô đối với anh vẫn đang trên đường thu hồi.
199 “Vậy nếu bây giờ anh muốn em thì sao?” Ánh mắt Vũ Văn Thành càng thêm nóng bỏng, đến gần Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng có thể cảm nhận được lửa nóng dục vọng, khuôn mặt hoàn mỹ cùng hơi thở nồng đậm của anh.
200 Diệp Hân Đồng chống tay vào ngực Vũ Văn Thành, nhưng nghĩ lại, cô phải quên Mặc Tử Hiên, thấy gì cũng nhớ tới Mặc Tử Hiên, đều này khiến cô quá đau khổ, cô phải quên, phải quên.