1 Nàng có một nhũ danh thực đáng yêu gọi là A Manh, đó là tên mẫu thân trước khi qua đời đặt cho nàng. Phụ thân La Hoằng Xương đặt khuê danh nàng là La Ngọc Nhân, nhưng nàng lại thích nhũ danh A Manh này hơn, vì tên này đại biểu cho tình yêu mẫu thân đời này dành cho nàng.
2 Từ nhỏ đến lớn, Diêu Thanh Thanh đã quá quen với thể chất xui xẻo của A Manh, cho nên đối với việc A Manh bị thương đã muốn tập mãi thành quen rồi, cũng không có cảm thụ đặc biệt gì.
3 A Manh cảm thấy có chút nhàm chán. Nhìn Diêu Thanh Thanh bồi ở bên người Diêu lão phu nhân, rồi lại xem xét cô nương ngồi phía bên kia lão phu nhân, mắt ngọc mày ngài, văn tú tao nhã, cũng là cô nương xinh đẹp hiếm có.
4 "Đại cữu mẫu, nơi này không phải còn một biểu muội sao? Là biểu muội nhà ai vậy?"Nam nhân dùng giọng kỳ lạ nói to ở trong sảnh, có vẻ có chút đột ngột, nhưng cũng đủ làm ọi người chú ý, khiến cho A Manh một nhân vật nhỏ trong suốt hiện ra ở trước mắt mọi người.
5 Hai nữ nhân kia chạy trốn nhanh như bay, giống như ở phía sau có ác quỷ đuổi tới vậy, không bao lâu cả hai đã chạy đến Thanh Phong các. Gã thiếu niên sai vặt liếc liếc mắt một cái, trong lòng âm thầm buồn bực khó hiểu nàng ta làm như thế nào mà có thể từ trong lòng bàn tay tướng quân hung tàn như ác quỷ nhà hắn chạy trốn vậy chứ,nhưng chờ hắn vòng đến sau núi giả, nhìn vào trong sơn động hắn liền trợn tròn mắt.
6 Xe ngựa chậm rãi rời đi, vó ngựa phát ra âm thanh tháp tháp tháp, một làn gió xuân se lạnh men theo cửa sổ thổi vào làm cho nàng không khỏi rùng mình một cái.
7 A Manh ôm túi ấm ngồi ở trên ghế dài ấm áp, xuyên qua cửa sổ đang mở,nàng có thể nhìn thấy vài cành đào trong viện, chưa tới mùa hoa đào nên ở trên mỗi nhành cây chỉ có lác đác vài đóa đang lung lay trong gió.
8 Tục ngữ nói, thời gian là điều kì diệu nhất, rất nhiều chuyện đều được thời gian vùi lấp sâu đến mức không thể nhớBiết mình có một vị hôn phu, tâm A Manh cũng thoải mái hơn, tính tình nàng vốn thụ động, mà người thì có thể chất hút xui xẻo, cho nên dã tâm cũng không lớn, nàng chỉ hy vọng không phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn gì là tốt rồi, nhàn nhã ngẩn người xem sách, cứ thế mà nhàn nhã qua ngày.
9 Ngày kế tiếp, không mưa không gió. A Manh tâm tư thoải mái, một mình ở viện Linh tê thản nhiên tự đắc, không người quấy rầy, lại không biết bên ngoài đã náo nhiệt đến mức nào.
10 Ngu Nguyệt Trác cầm lấy hộp gấm, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hàng chữ nhỏ khắc trên kiếm ngọc một chút, rồi đưa cho La Hoằng Xương. La Hoằng Xương thoáng kiềm nén kích động trong lòng mà cẩn thận tiếp nhận.
11 Nàng cảm thấy đây là câu nói khủng bố nhất mà đời này nàng được nghe, khủng bố đến mức ngay cả chuyện hắn đang khinh bạc nàng mà nàng cũng không có cảm giác gì.
12 A Manh dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòng mình, phân phó người đóng chặt cửa sổ lại, sau đó nhảy lên trên giường dùng chăn bông thật dầy trùm lên người lúc này nàng mới cảm thấy trong lòng có chút cảm giác an toàn.
13 A Manh từ lúc biết chân tướng mọi việc xong liền cảm thấy áp suất ngày càng xuống thấp đến bây giờ. Không, phải nói là, từ miệng phụ thân biết ra ác nam nào đó là vị hôn phu thuở nhỏ của nàng, nàng liền cảm thấy áp suất thấp đến khó thở, rồi khi nghe thấy phụ thân đối với ác nam nào đó khen ngợi tôn sùng A Manh liền cảm thấy thế giới này thật sự quá mức huyền huyễn (mơ hồ không thực ).
14 Ở La phủ, chủ nhân La phủ đang đứng ngồi không yên. Có thể yên được sao, cũng không biết hôm nay là ngày gì, thông gia muốn đến cửa cầu hôn nửa đường té bị thương chân không nói, mà mấy bà mối không biết nguyên nhân gì, còn chưa có đi vào La phủ liền bỏ mình, có chuyện bi ai như vậy sao chứ? Chẳng lẽ nữ nhi nhà ông nhất định phải trở thành gái già sao?La Hoằng Xương nghiêm mặt, lúc nghe hạ nhân báo lại, bà mối ở Đông Thành bởi vì quá mập, lúc vào cửa bả vai bị kẹt lại nên bị thương.
15 "Cái gì? Chuyện đó là thật à?"Mày liễu của La Ngọc Sa dựng thẳng, hung tợn trừng mắt nhìn nha hoàn Liễu nhi đang đứng trước mặt. Liễu nhi có chút co rúm lại cúi đầu, cẩn thận nói: "Đúng vậy, người hướng đại tiểu thư cầu hôn đúng là người nhà phủ Ngu tướng quân, hơn nữa Ngu tướng quân cũng tự mình đến đây, nô tỳ ở chính sảnh đã nhìn thấy Ngu tướng quân.
16 A Manh bắt đầu lo lắng, nhưng không phải cái dạng lo lắng hồi hộp vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào của tân nương sắp gả đi. Bởi vì hôn sự quá gấp rút, nên ép buộc hạ nhân của La phủ cùng tướng quân phủ bận rộn đến mức chân không chạm đất,mà người thanh nhàn duy nhất ở đây, đại khái cũng chỉ có A Manh vị tân nương tử sắp gả đi này thôi.
17 Nụ cười trên mặt Hình thị không thay đổi,nói với A Manh: "Ngu gia có thế lực ở thành Ngu Châu, nghe nói đại gia tộc họ Ngu là ở kinh lý Ngu Phủ, nhưng may mắn Hoàng Thượng ban thưởng cho phủ tướng quân, khi con gả đi rồi cũng không cần cùng người nhà Ngu gia chung đụng với nhau.
18 Từ đây đến lúc xuất giá chỉ còn ba ngày nữa, La phủ hân hoan vui sướng, nơi nơi đều treo đầy đèn lồng đỏ. Tuy rằng thời gian có hơi cấp bách một chút, nhưng người ở hai phủ đều không có nửa câu oán hận, dù sao mối hôn sự này đã sớm nên tổ chức, nếu không vì Ngu Nguyệt Trác hàng năm phải bôn ba bên ngoài thì chắc hẳn bây giờ ngay cả đứa nhỏ hắn cũng có rồi.
19 A Manh ngồi ở trước bàn trang điểm, mắt nàng khép hờ để mặc bà vú trang điểm, mà trong đầu nàng không khỏi nhớ tới lời tối hôm qua phụ thân nói với nàng.
20 Lúc khăn voan được vén lên, biểu tình của A Manh thực kì lạ, kì lạ đến mức làm cho trong lòng tân lang nào đó thực không biết là cảm giác gì. Ngu Nguyệt Trác sờ sờ cằm nhìn kỹ tân nương tử giống như đầu gỗ của mình ngồi ở đó, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ta từng suy nghĩ rất nhiều lần, nhưng thật không ngờ sẽ là loại tâm tình này.