141 Diệp Hân Đồng muốn lẩn trốn nhưng không may Mặc Tử Hiên đã nhìn thấy, anh tức giận mấy bước đã đuổi kịp cô, ra sức kéo tay, đẩy cô vào tường. “Em có phải muốn anh phát điên mới vui không?” Mặc Tử Hiên quát.
142 Diệp Hân Đồng nằm ra sàn, muốn ngủ cũng không ngủ được. Cô bò dậy, đi lên lầu, qua vách tường thủy tinh thấy hai người mồ hôi đầm đìa. Bọn họ có vẻ ngang sức ngang tài, kẻ phản công người đỡ, Diệp Hân Đồng nhìn đến hoa cả mắt.
143 “Đâu có, tôi sao phải khóc? Chắc tại buồn ngủ quá, anh đi đi. ” Diệp Hân Đồng vừa nói vừa vùi mình vào trong chăn. Mặc Tử Hiên nghi ngờ đứng dậy, xoay người thấy đống ảnh trên ghế salon.
144 “Cô tên là gì?” Quyền Niệm Tuệ ôn hòa hỏi, không còn vẻ xinh đẹp lạnh lùng như lần đầu gặp. “Diệp Hân Đồng” Diệp Hân Đồng kinh ngạc trả lời, rất tò mò vì sao Quyền Niệm Tuệ muốn gặp mình.
145 “Này, anh có biết yêu thương là gì không thế, tôi không muốn đi theo anh. ” Diệp Hân Đồng hất tay anh ra. Mặc Tử Hiên lập tức giật đồ chơi trên tay cô “Vậy anh phát giúp em”Diệp Hân Đồng không muốn nhìn thấy anh, cảm thấy không có gì để nói.
146 Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, buồn cười mà không dám cười. Xe đến Nguyệt Hàng Hành cung, Mặc Tử Hiên mơ hồ cảm thấy có cái gì khác thường. 4 chiếc xe đỗ chỉnh tề ở cửa cung.
147 Diệp Hân Đồng mở to hai mắt, quên cả giãy giụa. Ngay trước giới truyền thông, trước mặt Cổ Phi và Kim Lệ Châu, anh hôn cô nghĩa là sao?Mặc Tử Hiên tà mị nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Diệp Hân Đồng, từ từ đảo mắt về phía đám phóng viên.
148 Mặc Tử Hiên cười vui vẻ quan sát vẻ lúng túng của Diệp Hân Đồng. “Đỏ mặt, em cũng rất mong đợi?”Diệp Hân Đồng lườm anh. “Không có”“Phụ nữ càng làm càng yêu, anh nghi ngờ là em cũng như vậy nên mới yêu anh.
149 “Anh còn đứng đây làm gì? Đi ra ngoài đi”Mặc Tử Hiên nhanh chóng giam cầm cô trong vòng tay mình. “Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Đừng suy đoán khản năng bình tĩnh của anh đối với em, anh hoàn toàn không thể bình tĩnh được.
150 “Được” Anh nhắm mắt lại, đôi mi dài chớp động nói rõ là anh đang nhịn cười, anh cũng không tin được là cô có thể thế này. Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, đem gối đặt lên ngực anh, nhìn khuôn mặt tươi cười kia cô không thể xuống tay được.
151 Cô ngồi xổm xuống. Đầu lưỡi đỏ thắm chạy vòng quanh chẳng theo quy luật nào. Ở phương diện này, khả năng lĩnh ngộ của cô có vẻ rất cao, anh cảm thấy cơ thể phản ứng khát vọng mãnh liệt.
152 Ở đó chỉ có Lão Kim, Cổ Phi, Hàn thượng cung, Kim Thụy Tường và Kim Lệ Châu. Sắc mặt Kim Thụy Tường không tốt chút nào, có vẻ sắp bùng nổ tức giận. Diệp Hân Đồng theo sau Mặc Tử Hiên, đây là lần đầu tiên cô gặp tổng thống.
153 “Nếu Kim Thụy Tường không ủng hộ Tử Hiên nữa, cô có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Có khả năng nó sẽ không ngồi được vào ngôi vị hoàng đế, Lee Yul đã từng bị chèn ép sẽ không tha cho nó, chết là con đường duy nhất.
154 Diệp Hân Đồng do dự một chút rồi ra mở cửa. Mặc Tử Hiên đứng bên ngoài, khuôn mặt sầu não, chưa chia tay mà đã có cảm giác buồn bã ly biệt rồi. Diệp Hân Đồng nở nụ cười sáng lạn, cô càng đau khổ, nụ cười sẽ càng rực rỡ, bởi vì cô không muốn trở thành gánh nặng của người khác, cô hi vọng người khác sẽ được vui vẻ.
155 Khi trời rạng sáng, mặt trời vẫn chưa ló ra khỏi tầng mây, bọn họ đã đến Lhasa. Diệp Hân Đồng nhìn lên bầu trời, một màu lam bát ngát, những đám mây cũng trắng lạ thường, nhìn ra xa xa, có thể thấy những dãy núi triền miên không dứt, có cảm giác trống trải, ngăn cách.
156 Diệp Hân Đồng không hiểu nhìn Mặc Tử Hiên. “Tài xế sư phụ? Làm phiền anh tiến lên. Một lúc nữa tôi sẽ kéo người kia lên. ” Mặc Tử Hiên nói với tài xế.
157 “Xuống xe trước đã rồi nói. ” Mặc Tử Hiên khẩn cầu. “Không cần. Phiền anh đưa đồ xuống cho tôi. ” Cô cương quyết. “Chúng ta còn hai ngày, sau khi về Hàn Quốc, em muốn đi đâu cũng được.
158 Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn Lee yul, xé ra một nụ cười nhạt nhẽo “Thôi, tôi cũng không muốn hiểu rõ, dù sao, anh ta cũng sẽ sớm cưới Kim Lệ Châu, tôi cũng sẽ trở về Trung Quốc, hai kẻ thất tình chúng ta đi uống một chén thấy sao?”Diệp Hân Đồng lảng sang chuyện khác.
159 “Hả? À. Đúng vậy, có lúc sẽ suy đoán có phải cô ấy cũng có chút yêu thích mình không, lại suy đoán mục đích của cô ấy là mình hay là người khác, thấy cái gì đẹp cũng muốn cho cô ấy, hi vọng cô ấy mang theo bên mình, cũng hi vọng cô ấy quay về với tình cảm của mình, kết quả, thất vọng hết lần này đến lần khác, thất vọng rồi tuyệt vọng, lúc đó mới hiểu ra, tình yêu sao nhiều toan tính.
160 “Cộc cộc cộc” Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Sắc mặt Lee Yul phút chốc trở nên lạnh băng. Hắn nở một nụ cười châm chọc. Liếc nhìn lại Diệp Hân Đồng trên giường, cởi áo ngoài của mình, để lộ cơ ngực cường tráng, ở cổ hắn có thể nhìn rõ vết hôn.