101 Lúc họ về đến Hàn cung đã 2 giờ sáng, nhưng Cổ Phi và Lão Kim vẫn ngồi chờ ở sảnh. Nhìn thấy họ trở về, sắc mặt Cổ Phi không tốt chút nào, lạnh lùng nhìn Diệp Hân Đồng.
102 “Thân thể cô đã khá hơn chưa?” Lee Yul không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh cô. “Cám ơn cậu quan tâm, đã tốt hơn nhiều. Sao cậu không cùng chơi đùa với bọn họ?”Lee Yul vẫn thoáng vẻ u buồn “Có thể là tôi không thích hợp với sự náo nhiệt đó, tôi thích yên tĩnh một chút.
103 Mặc Tử Hiên và Kim Lệ Châu đứng bên cạnh nhìn Diệp Hân Đồng nướng. Không khí có vẻ kỳ quái, Diệp Hân Đồng nhìn đống cánh gà trong tay, nghĩ vừa rồi cho nhiều muối thế bản thân cũng không dám ăn.
104 Diệp Hân Đồng do dự một chút, mặt đỏ ửng quay đi. Lee Yul cũng xấu hồ xoay người. Hai người liếc nhau một cái, lúng túng cười. Diệp Hân Đồng vừa ngẩng đầu đã phát hiện Mặc Tử Hiên đi tới với một nụ cười quỷ dị, khóe miệng nhếch nhưng ánh mắt đông lạnh khiến người ta chết rét, vô tình cho cô rất nhiều áp lực.
105 “Lee Yul, cùng chơi đi” Mặc Tử Hiên đột nhiên gọi to Lee Yul, trong mắt đầy sát khí, nhưng miệng lại tươi cười. “Không chơi. ” Lee Yul từ chối thẳng. “Lee Yul, cùng chơi đi mà.
106 Sau khi mở cái hộp, cô lại hối hận, đây là một viên trân châu đường kính 1cm, phối hợp với Kim Cương thành một sợi dây chuyền, viên trân châu này có giá trị hơn ngàn vạn, sau cô có thể nhận thứ quý giá như vậy.
107 Vừa nói ra mồm, Diệp Hân Đồng liền hối hận, cô đúng là bị mấy lời xằng bậy của anh chọc tức rồi. “Thôi, tôi không so đo với anh nữa. ” Diệp Hân Đồng lập tức sửa lời.
108 Mấy chiếc bàn lớn được bày thức ăn tối. Lee Yul ngồi cùng bàn Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng bỏ qua bàn đó, đi đến bên bàn toàn phụ nữ, vừa đi được vài bước, một cô đã ngồi vào chỗ trống duy nhất còn sót.
109 Mặc Tử Hiên cười mỉm nhìn Diệp Hân Đồng, cô là con mèo hoang, anh chẳng hề lo lắng Yoon Jin có thể bắt nạt được cô. “Tôi có một chuyện muốn nói” Lee Yul đột nhiên nói, hóa giải không khí lúng túng.
110 “Tôi cũng no rồi” Yoon Jin cũng đứng lên đi theo Diệp Hân Đồng. Cô bước nhanh chân đuổi theo Diệp Hân Đồng. Diệp Hân Đồng quay người đi vào phòng, Yoon Jin có chút xấu hổ đứng ngoài cửa.
111 Lee Yul do dự nhìn Kim Lệ Châu, mỉm cười thản nhiên, có chút u sấu thương cảm. “Nếu cô cảm thấy thế thì là như thế. ”“Rốt cuộc có phải hay không, anh lập lờ nước đôi như thế làm tôi đau đớn.
112 Sáng sớm, Diệp Hân Đồng đang ngủ tự nhiên tỉnh lại, cô rửa mặt đi ra ngoài thì đã 10 rưỡi, rất nhiều người vẫn còn đang ngủ, những người đã dậy tụ tập lại một chỗ đánh bài, có người đang nghịch điện thoại di động.
113 “Ùng ục ục ục”Bọt khí nổi lên trên, cô từ từ chìm xuống, hưởng thụ cảnh biển đặc sắc tĩnh lặng. Mọi người nhảy xuống túm năm tụm ba đi cùng nhau, cô không quan tâm, đi một mình càng tự do.
114 “Lee Yul, nhân lúc tôi không có đây, cậu lại muốn bịa đặt sao?” Giọng Mặc Tử Hiên nhàn nhã ngạo mạn, tà mị cất lên. “Tôi bịa đật hay không trong lòng anh biết rõ.
115 “Cộc cộc cộc” Có tiếng gõ cửa. Diệp Hân Đồng ném cái hộp trên giường, mệt mỏi bò xuống, lúc này còn ai tới tìm cô a!Diệp Hân Đồng nghi ngờ ra mở cửa, lại thấy Kim Lệ Châu đang cười ngọt ngào đứng bên ngoài.
116 Xe đưa Kim Lệ Châu về trước. “Điện hạ” Yoon Jin nũng nịu từ ghế lái phụ quay đầu xuống gọi. Mặc Tử Hiên mở mắt, nhếch miệng một cái nhạt toẹt, ánh mắt sâu hun hút, chờ Yoon Jin nói.
117 Diệp Hân Đồng theo Mặc Tử Hiên đến Tử Hiên điện. Lý Trí vương đang cười nói tán gẫu với Thái Hậu. Trên bàn ăn, Kim Lệ Châu cũng đến, bọn họ ai cũng trang điểm xinh đẹp, trang phục lộng lẫy.
118 Mặc Tử Hiên cả người lạnh như băng đối mặt với Diệp Hân Đồng, tức giận giơ tay dứt khoát về phía cô “Đưa đồ của Lee Yul ra đây. ”“Cái gì? Anh muốn cái gì? Không có” Diệp Hân Đồng không để ý đến anh, đi về phía phòng mình.
119 Hôm sau, cô vừa ra cửa, Hàn thượng cung cho cô biết Mặc Tử Hiên đã đi ra ngoài. Diệp Hân Đồng cảm thấy là lạ, nhưng không nói được ra là cái gì. Đén trưa, Mặc Tử Hiên cũng không về, ngược lại có vị khách không mời mà đến, Hồ Bưu.
120 Lee Yul nhìn lướt Hồ Bưu, không nhịn được lại ho. “Điện hạ, kế hoạch lần này quá nguy hiểm, nếu cô gái đó không cứu người, tất cả chúng ta đều thành trò cười.