41 Ban đêm, một chiếc xe con chạy băng băng trên đường vắng, ngoài bờ biển, tiếng sóng vỗ vào bờ đá phát ra âm thanh bị đánh tan. Diệp Hân Đồng đứng bên bờ biển nhìn chiếc tàu tư nhân, không lớn lắm, ước chừng dành cho 4 người, dập dềnh trên biển, lối lên tàu có nhiều đèn sáng, nhưng trong bóng đêm giữa biển mênh mông chỉ nhìn thấy được ở một cự ly ngắn.
42 “Một ngày, ông bị bạn thân nhất bán đứng, bị nhốt trong tầng hầm cao ốc, một ngày sau, trong căn phòng đó đầy mết máu của ông, người thì mất tích, không ai biết ông đã đi đâu, còn sống hay đã chết.
43 “Sau khi ba tôi mất tích, tôi mới được đưa sang Hàn Quốc, trước đó, họ ở riêng. Đây là một tình yêu không được vương thất Hàn Quốc chấp nhận. ”Nói xong, nụ cười trên môi anh mở rộng “Tôi quên cầm đũa theo rồi, cô ra lấy vào đây được không?”Trong nháy mắt anh biến đổi khác hoàn toàn trước đó, hay là anh ngụy trang rất kiên cường?Đằng sau mỗi đứa trẻ bốc đồng đều có một quá khứ đặc biệt.
44 Anh buông cô ra, nhảy xuống tàu. “Cái đó…” Diệp Hân Đồng cũng từ trên tàu nhảy xuống, muốn nói lại thôi. “Sao? Không phải không muốn chứ?” Mặc Tử Hiên quay lại nhìn cô.
45 Vũ Văn Thành hơi ngẩn người, ngồi xuống bên cạnh Diệp Hân Đồng, im lặng rất lâu. Diệp Hân Đồng sốt ruột nhưng tự dằn lòng mình chờ đợi. “Thích, từ lần đầu tiên thấy em đã thích rồi.
46 Diệp Hân Đồng mang theo một nụ cười vui vẻ về phòng, cảm giác ngọt ngào như lơ lửng trên mây, cô rất muốn nói với Tiểu Khả và mọi người xung quanh là cô và Vũ Văn Thành yêu nhau.
47 Khuôn mặt mềm mại của Diệp Hân Đồng bị anh bóp một cách thô lỗ rất đau. Cô lắc lắc đầu vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay anh, trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên.
48 “Cái gì, thiếu gia sao cậu lại nói chuyện Hồng sắc Yên Nhiên với cô ấy, sao cậu xúc động như vậy? Rõ ràng cậu là một người lạnh lùng mà. ” Lão Kim lo lắng nói trong phòng Mặc Tử Hiên.
49 Chuyện buồn bực nhất trên thế giới không phải là một trai đẹp đối địch với khủng long, mà là nhìn một mỹ nữ không có vũ khí nằm trên giường mà chỉ được giương mắt nhìn.
50 “Em…”Diệp Hân Đồng vẫn không nói gì, Mặc Tử Hiên lập tức nhảy ra trước mặt, ôm lấy bả vai cô “Dĩ nhiên là vị hôn thê ngủ với tôi. ”Mặc Tử Hiên tranh trả lời.
51 “Đối với tôi, Hồng sắc Yên Nhiên như một tiếng sét giữa trời quang, tôi chỉ tình nguyện làm một người bảo vệ đơn thuần của anh. ” Cô cũng rất nghiêm túc.
52 Người có tâm sự, ăn gì cũng không ngon, sơn hào hải vị nhai cũng thành sáp nến. Diệp Hân Đồng bĩu môi, phồng mang trợn má, càng không tìm được Vũ Văn Thành, lòng càng nóng như kiến trên chảo nóng, không thể an tĩnh nổi.
53 “Có muốn thấy bảo vật thực sự không?” Mặc Tử Hiên xuất hiện trước mặt cô. Diệp Hân Đồng trợn to đôi mắt tò mò. Mặc Tử Hiên nghiêm túc dắt tay Diệp Hân Đồng đi về phía bên trong thác nước.
54 “Nói cách khác, anh muốn tôi và Vũ Văn Thành thành đôi?”Phụt. Mặc Tử Hiên muốn thổ huyết, lập tức thu hồi Hồng sắc Yên Nhiên. “Tôi đưa cho cô, vì Hồng sắc Yên Nhiên đại diện cho tôi, ý là tôi tự trao thân cho cô.
55 Bị đánh không sợ, đáng sợ là biết rõ sẽ bị đánh lại không được đánh trả, thời gian chờ đợi quả là lúc chịu đựng khó khăn nhất. Mặc Tử Hiên chạy một vòng quanh Diệp Hân Đồng, phả hơi thở nam tính mãnh liệt vào bốn phía quanh cô.
56 Mặc Tử Hiên nở một nụ cười đắc ý, tay trượt xuống mông cô, ôm cô đặt lên giường. Diệp Hân Đồng liều mạng lắc đầu, anh bỏ qua. Đứng trên giường khéo léo kéo cởi chiếc áo lót cũng bị trói bởi dây mây ra.
57 Trong phòng ngủ của Mặc Tử Hiên, một đoàn người vây quanh, bác sĩ kiểm tra toàn thân anh, cũng may, ở biệt thự này, cái gì cần đều có. “Mặc tổng cảm thấy thế nào?”“Tốt hơn nhiều rồi.
58 Diệp Hân Đồng liếc anh, rõ ràng là chiêu khích bác, cô sẽ không bị lừa đâu. Cô nở một nụ cười giả dối, lát nữa sẽ cho anh ta lăn xuống “Vậy anh chờ xem.
59 Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên, mặt không hề biến sắc, như thể không hề quen biết cô gái kia. Trò chơi bắt đầu. Diệp Hân Đồng vẫn nhìn Vũ Văn Thành chằm chằm, cái cô ngực to kia kẹp quả bóng ở ngực, bơi ngửa về phía trước, Vũ Văn Thành thả hai quả khác, cũng bơi ngửa về.
60 “Sao anh lại có thể như vậy?” Diệp Hân Đồng cảm thấy trong lòng bực tức, nước mắt vô cớ chảy xuống, cô nhanh chóng lau đi. Thấy cô chảy nướt mắt, Mặc Tử Hiên sửng sốt.