21 “Vâng, vâng, được, tất nhiên” Người đồng nghiệp tán thưởng, sắc mặt hòa hoãn, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Hân Đồng kèm theo một nụ cười kỳ quái. “Chúng tôi đi được chưa?” Diệp Hân Đồng yếu ớt hỏi.
22 Diệp Hân Đồng chui vào xe của Mặc Tử Hiên đang đỗ bên đường cái. Mặc Tử Hiên nhiệt tình khoác tay lên vai cô, mặt cách một phạm vi an toàn. “Cấp trên không làm khó cô chứ?”Diệp Hân Đồng nhớ tới sự kỳ quái của Vũ Văn Thành, trong lòng có cảm giác khác thường.
23 Diệp Hân Đồng che miệng, nhìn Mặc Tử Hiên, chiếc áo sơ mi màu xanh dương của anh đã bị nhuộm đỏ. Cô cầm khăn giấy trên bàn lau miệng. “Thật xin lỗi, ai bảo anh nói càn.
24 Rượu, từ cổ chí kim đều mang theo một sắc thái mê hoặc, là ngọt ngào là mãnh liệt, là một liều thuốc tốt cho người đang giá lạnh tìm kiếm sự ấm áp, là người cô độc tìm kiếm tương tư, cũng là cơ hội cho những kẻ thối nát có cơ hội buông thả.
25 Trong hồ sơ có một bức ảnh tuyệt đại nam nhân. Mặc Tử Hiên rất có ấn tượng với hắn, Vũ Văn Thành, là kẻ địch lớn nhất trong tiềm thức của anh. “Anh ta xin cấp trên phái đến bảo vệ cậu.
26 Chẳng lẽ hôm qua cô uống say? Cô không làm cái gì không phải chứ?Diệp Hân Đồng liếc mắt nhìn quần áo của mình, là cái cô đã thay trước khi đi ngủ, anh ta cũng ăn mặc chỉnh tề, vậy thì không phải là cô uống say rồi.
27 Hòn đảo nhỏ cách thành phố khoảng 40km đường kính, Mặc Tử Hiên dẫn Diệp Hân Đồng đến mảnh đất trống phía sau biệt thự, qua song sắt một chiếc máy bay tư nhân đã khởi động sẵn, phát ra tiếng gầm rú vù vù, cánh quạt trên máy bay chuyển động làm tung bay mái tóc cô.
28 “Thiếu gia 18 tuổi đã quản lý hoạt động các thiết bị của Hoàng thất, 19 tuổi đã chơi các kỹ thuật lái máy bay thế này, cho nên Diệp tiểu thư yên tâm. ” Lão Kim ở phía sau giải thích.
29 Thương nhân trong bữa tiệc đều có hơi thở sặc mùi thương nghiệp hóa, dường như trên người tất cả đàn ông đều có sẵn danh thiếp, phát lung tung nhằm mở rộng mạng lưới quan hệ.
30 Đôi mắt dịu dàng chuyển động của Diệp Hân Đồng bị phủ một tầng sắc thái mơ hồ, cô rất cảm động Vũ Văn Thành đã nói với người khác như vậy, bọn họ biết nhau mấy chục năm, lần nào cũng chỉ đỏ mặt tía tai, anh ta lúc nào cũng cao cao tại thượng, cô bị chọc tức đến nỗi phổi cũng muốn nổ tung, lần này, cô cảm thấy khác hẳn, tình nghĩa đồng học vào lúc mấu chốt cũng khác với người xa lạ.
31 Anh nhớ tới mùi vị hai lần ‘ăn’ cô, da thịt khít khao, cơ thể ấm áo, tiếng rên rỉ run rẩy lơ đãng cùng xúc giác nhạy cảm. Miệng anh khẽ mở ra, rất muốn thưởng thức hương vị ngọt ngào của cô.
32 Diệp Hân Đồng như đứng trên đống lửa, Mặc Tử Hiên hai chân vắt lên nhau, hai tay chống trên giường, người nửa nằm, đôi mắt lưu luyến ở trên người cô, như thể đang hưởng thụ sự căng thẳng của cô.
33 Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn anh, sự xấu hổ vừa rồi biến mất, cô cười khổ “Tôi đánh anh một cái phải ngủ với anh một đêm, anh cho rằng tôi cũng đói khát như anh chắc? Cùng lằm tôi cho anh đánh tôi hai cái.
34 Trước mặt anh, dáng vẻ thướt tha mềm mại của một thiếu nữ đang tắm, loay hoay các loại tư thế, vuốt ve, chà xát, thoải mái hưởng thụ nước ấm, hoàn toàn buông thả, không hề làm bộ lại có một bản năng tuyệt vời.
35 Trong lòng mỗi người đều có một thửa ruộng, mỗi tấc đất đều phải tính toán kỹ càng, sau khi cân nhắc phải trái, cô quyết định đi theo Vũ Văn Thành, lát nữa trong căn phòng này ‘hô mưa gọi gió’, cô sợ mình vô tội bị tổn thương, ngày mai lại đau mắt hột.
36 Diệp Hân Đồng thay quần áo xong, mở cửa ra, Vũ Văn Thành đứng bên ngoài vẫn là cái vẻ mặt 10 độ ấy. “Ngâm chân chưa? Cái đó tôi mang tới, ngâm một chút đi.
37 Nụ cười của Mặc Tử Hiên càng thêm rộng, khuôn mặt đầy cuồng vọng khó kiềm chế, “Cô đánh giá bản thân mình cao quá, chỉ cần làm tốt việc tôi giao là được rồi.
38 Một nam một nữ, sức trẻ hừng hực, ở chung một phòng, rất dễ dẫn đến…“Cô lên giường nghỉ ngơi đi, tôi sang phòng Lý Đốc sát. ” Vũ Văn Thành lúc này không phải nói với cái bản mặt núi băng thật khiến cho người ta vui tai vui mắt.
39 Diệp Hân Đồng lắc đầu một cái muốn ình tỉnh lại. Vũ Văn Thành lại tưởng cô không muốn gọi, cảm thấy mất mát thương cảm. Anh hít một hơi thật sâu “Em ghét anh như vậy sao? Từ đầu đến giờ bất kể anh có ưu tú đên mấy, em cũng không muốn liếc anh lấy một cái.
40 Anh chèn cửa, không để Diệp Hân Đồng đóng lại. Kéo dài gương mặt tuấn tú, tròng mắt tức giận, nhìn gần thấy áp lực đến không thể thở nổi. Diệp Hân Đồng không thể làm gì, anh ta không muốn sống, cô lại là một cảnh sát tốt, nếu anh ta chết, hoặc bị thương, gia tộc của cô sẽ vì sự thất trách của cô mà hổ thẹn, ba cô chết cũng không thể nhắm mắt.