141 Hoàng thượng ngồi cạnh Thái hậu hàn huyên vui vẻ. Mộ Dung Thanh Lương cùng Xuân Đào tiến đến kính rượu. Nâng chén rượu lên ông ta kính cẩn hướng Thái hậu mỉm cười: “Thanh Lương kính Thái hậu nương nương một ly này, chúc Thái hậu nương nương vạn thọ vô cương.
142 “Loại độc này, ta cũng không thể nói rõ tên, bất quá, ta đã đặt cho nó một cái tên dễ nghe, tên là “Túy Hoàng Thượng”. Yên tâm, thuốc này lúc phát tác, người không có cảm giác, chính là cảm thấy muốn ngủ, một giấc ngủ này có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.
143 Hoàng Thượng có chút ngẩn người, không biết phải nói gì mới tốt, vừa rồi quả thật chính là phản ứng lâm thời, căn bản không nghĩ tới liền làm, có lẽ bất luận bên người là ai, một khắc kia hắn đều sẽ làm như thế, với hắn mà nói, những tần phi này, bất quá chính là đồ chơi mà thôi, làm sao so được với chính hắn tôn quý?Mộ Dung Tuyết lại thực nhận thức được, tuy nói lần lượt bị thương, nhưng nam nhân này, cũng là lần đầu tiên của nàng, cũng là người nàng yêu duy nhất, nhưng là, lúc này đây, nàng lại thật là trong lòng rét lạnh, đã chết tâm, một khắc kia, ngay cả oán hận đều không có nữa.
144 Một tiếng nổ vang dội, cả căn phòng đột nhiên rung động dữ dội. Trong nháy mắt ba nam tử nhất tề cùng hướng về phía Mộ Dung Phong. Tư Mã Nhuệ, Tư Mã Minh Lãng và Tư Mã Cường, ba người đồng thời dùng thân thể chính mình che chở cho Mộ Dung Phong trước mặt.
145 Tư Mã Nhuệ không nói gì chỉ xoay người bước đi. Trong lòng cảm thấy thật rối rắm. Tổ mẫu làm sao vậy? Sao đột nhiên lại không chịu nói lý lẽ gì lại còn muốn ép hắn kế vị? Hơn nữa còn bắt hắn phải rời xa Mộ Dung Phong? Cứ như đột nhiên tổ mẫu biến thành người khác vậy.
146 “Không được, loại dược này lúc ăn vào, phải dùng máu của một người khác làm thuốc dẫn, giống như Mạnh bà thang, muốn quên mất ai, liền đem máu của người đó cùng dược xen lẫn cùng nhau, mới có thể có tác dụng, nếu không, không có tác dụng gì, hơn nữa trong hai người chỉ có thể một người ăn vào mới thành, nếu hai người đều ăn vào, ngược lại sẽ không quên lẫn nhau, sẽ chỉ nhớ càng rõ càng sâu.
147 “Đúng vậy, chính là vị Tứ thái tử phi trước đây ở tại Tứ thái tử phủ kia, nay là người mà Thái Hậu cùng Tân hoàng thượng chọn làm Hoàng hậu, lập tức sẽ đến ở Hợp Ý Uyển.
148 Tư Mã Nhuệ có chút khó xử. Đối với hắn, nữ nhân này dường như có chút ấn tượng lại như không có ấn tượng gì. Chỉ là nhắc đến tên người này liền khiến cho hắn cảm thấy chán ghét.
149 Mộ Dung Phong lại mỉm cười thản nhiên: “Hoàng thúc – à không, phải gọi là Thụy Thân vương mới đúng. Nay Mộ Dung Phong đã không còn là Tứ thái tử phi, nếu tiếp tục gọi người là hoàng thúc e rằng không thích hợp.
150 Tư Mã Nhuệ sửng sốt, kinh ngạc nói: “Nhuệ nhi chỉ là cùng hoàng thúc đùa một chút, người vì sao tức giận thành bộ dáng như thế, nếu là người cảm thấy không ổn, vậy thì nói sau.
151 “Mộ Dung Phong quả thật là tội thần chi nữ, điểm này Mộ Dung Phong không phủ nhận, Mộ Dung Phong cũng biết phụ thân phạm vào đại sai không thể tha thứ, nhưng mà, chẳng lẽ Hoàng Thượng vốn không có sai sao? Nếu không có hành vi của Hoàng Thượng lúc đó, làm sao tới bi kịch hiện tại?” Mộ Dung Phong lẳng lặng nói, mưa từ trên mặt nàng chảy xuống, đôi mắt thâm thúy như biển.
152 Trời vừa hửng sáng thái hậu đã bị Tiểu Đức Tử của Hợp Ý Uyển đánh thức. Hắn là thái giám bên cạnh Tư Mã Nhuệ, vừa thấy thái hậu vẻ mặt vô cùng kinh hoảng mà tấu lên: “Thái hậu nương nương, thái tử gia có chút không ổn.
153 Hoàng hậu khẽ chau mày: “Việc khó nhất bây giờ là Nhuệ nhi thực sự nghĩ hắn thích Mạnh cô nương. Tính cách hắn mạnh mẽ như vậy khó trách hắn cũng không nhận ra người hắn thích là ai.
154 “Ngài có phải đang cảm thấy rất kỳ quái hay không?” Có người ở phía sau hắn đột nhiên mở miệng, khiến Tư Mã Minh Lãng hoảng sợ, quay đầu lại, là Lệ phi đang lẳng lặng nhìn hắn.
155 “Trừ bỏ nàng còn có thể là người khác sao?” Lệ phi mỉm cười, “Nói ra, nàng thật sự là người thú vị, cảnh ngộ như vậy nhưng vẫn còn nhàn hạ thoải mái như thế, ta xem nàng chính mình bắc ghế tự treo biển, thật là thú vị, thiếu chút nữa nhịn không được đã tiến lên giúp nàng.
156 “Đa tạ. ” Thanh âm của Mộ Dung Phong vang lên. Thái hậu ngẩn cả người. Thanh âm này vẫn bình tĩnh như thế nghe không ra chút gợn vẫn giống như thanh âm Mộ Dung Phong trước kia có điều có chút lạnh lẽo.
157 “Nhuệ nhi. ” Hoàng hậu thốt lên kinh ngạc. Dược của Lệ phi thật sự công hiệu đến tàn nhẫn. “Thôi được rồi. Nhuệ nhi con trách phạt nàng ta một hai câu rồi cho nàng ta hồi lãnh cung là được rồi.
158 Nghi thức đăng cơ của Tư Mã Nhuệ long trọng mà thuận lợi, cũng không có bởi vì thời gian gấp rút mà có gì kém cỏi, đằng sau nghi thức náo nhiệt là sự hờ hững mỏi mệt.
159 Tầm mắt hắn có thể đạt tới là gian phòng sạch sẽ, cây cột bằng đá bên ngoài, sạch sẽ làm cho ánh mắt người ta thập phần thoải mái. Mộ Dung Phong đang ngồi trước bàn đọc sách, xiêm y bằng vải thô, dung nhan như thiên tiên, khí chất tao nhã trầm tĩnh, thản nhiên làm cho người ta thấy như không phải ở trần tục.
160 “Ngươi dám nói trẫm là kẻ vô tình?” Tư Mã Nhuệ nhìn Mộ Dung Phong sửng sốt, “Lá gan ngươi cũng thật lớn, dám dùng khẩu khí đó nói chuyện với trẫm. ”“Nếu lời ta nói là sai người nên trách chính bản thân mình, tính cách của người chính là như vậy.