121 Vừa ra khỏi đại môn Tư Quá Uyển đã thấy Yên Ngọc hớt hơ hớt hải chạy đến. Nhìn thấy đoàn người nàng vội vàng thi lễ: “Yên Ngọc mạo muội. Tứ thái tử, Tứ thái tử phi, tổ mẫu của Mạnh cô nương đang ở Hợp Ý Uyển nói là muốn tìm Tứ thái tử phi nói chuyện.
122 “Nghe đây, nơi này là của Tứ thái tử, nếu là muốn sinh sự, trở về nơi của chính các ngươi đi, nhớ kỹ, chủ tử của các ngươi coi như là cùng phụ vương có chút huyết thống, tạm thời cho qua, nếu là thật không hiểu tiến thối, Mộ Dung Phong ta tự nhiên cũng không khách khí, chỉ phải phiền toái các vị đứng đi vào đến, nhưng nâng đi ra ngoài.
123 Mộ Dung Tuyết nửa ngủ nửa tỉnh thì thào, “Hoàng Thượng, đừng nháo, Tuyết nhi còn chưa ngủ tỉnh. ”Lại càng trêu chọc Hoàng Thượng tâm dương, động tác cũng càng thêm làm càn lên, Mộ Dung Tuyết cũng liền theo hắn.
124 Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng vùi mặt trong mái tóc thơm của Mộ Dung Phong, hơi thở ấm nóng bao phủ bên tai, những ngón tay thon chậm rãi vuốt ve không hề che dấu tình yêu cùng khao khát.
125 Mộ Dung Phong chỉ lặng yên. Nửa năm nay đã xảy ra những chuyện gì?“Tỷ tỷ –“ Mộ Dung Phong cúi đầu khe khẽ gọi. Trên mặt Mộ Dung Thiên vẫn phảng phất một nét cười thản nhiên tùy tiện nói: “Nói những việc này uội nghe chính là muốn nhắc nhở muội.
126 Tư Mã Nhuệ có chút ngoài ý muốn, dù sao làm gì có phi tử lại chính mình làm việc này, muốn ăn cái gì, chỉ cần cổ họng gọi một tiếng, luôn luôn có nhóm nô tài mang trước mang sau chuẩn bị, hơn nữa xem Mộ Dung Phong, rõ ràng là mười ngón không dính mùa xuân thủy, như thế nào có thể làm này đó?Có chút hoài nghi ở đối diện Mộ Dung Phong ngồi xuống, nghe một cỗ hương khí, chắc là trên thực vật này đã tẩm đồ gia vị, chậm rãi nướng, đã muốn bay ra hương khí, nghe khiến rất thèm ăn, tùy tiện lấy một chuỗi, cắn một ngụm, nhịn không được nói: “Phong nhi, tay nghề này của nàng là học từ ai? Hương vị đúng là kỳ diệu như thế.
127 Tư Mã Nhuệ cũng không có ý tứ đuổi hắn rời đi, kỳ thật, ân oán giữa hắn cùng Tư Mã Cường trong lúc đó, cũng chỉ là nhân năm đó Tư Mã Cường thiết kế từ trong tay Tư Mã Triết cướp đi Hồng Ngọc, cáu giận Tư Mã Cường ti bỉ mà thôi.
128 Có một số việc, hắn thế nhưng biết đến rõ ràng như thế, còn chưa nói việc có chuyện hắn không đề cập tới, ngược lại làm cho Tư Mã Cường trong lòng sinh ý sợ hãi, đáng tiếc người này không phải Đại thái tử, nếu không, nếu là Đại Hưng vương triều ở trong tay người này, hẳn là không thể kém hơn so với ở trong tay Tư Mã Triết, Tư Mã Triết trời sanh tính dịu ngoan, do dự, không thích hợp thống trị quốc gia.
129 Lệ phi dừng một chút, có chút uể oải nói: “Ta đến là không nghĩ tới các ngươi lại cự tuyệt ta, chính là, ta thật sự là không nghĩ làm cho cái gọi là nhóm công chúa trong hậu cung này gả đến Ô Mông quốc ta đi, thật sự là hy vọng có thể tìm một người thích hợp làm chị dâu của ta.
130 Mộ Dung Tuyết vẫn mỉm cười nhu hòa: “Tuyết nhi tuy tuổi còn nhỏ nhưng trước giờ cha mẹ dạy bảo chu đáo tự nhiên sẽ biết lúc nào nên buông lúc nào nên bỏ cho bản thân nhẹ nhõm.
131 “Ừ, thiếp đang trên đường về thì gặp Cao công công phụng mệnh phụ vương đi đến Ngụy phủ truyền chỉ tuyên Hồng Ngọc lập tức trở về Tư Quá Uyển ngay trong đêm.
132 Thái hậu mỉm cười nhu hòa: “Ngươi cũng không nên tức giận làm gì. Nhuệ nhi trước giờ vẫn nổi tiếng ngỗ nghịch, ai gia thật không hiểu đã thế sao Uyển Lộ còn thích hắn.
133 Mạnh lão thái thái thoáng sửng sốt giọng đầy hận ý: “Ngươi dám không thừa nhận Uyển Lộ là người của ngươi vậy sao lúc ấy còn cưới nàng?”“Lúc đó vì sao chất nhi lại thú nàng ư?” Tư Mã Nhuệ cười nhàn nhạt, ngữ khí lạnh băng làm cho người ta cảm thấy có chút chột dạ, “Người hẳn là phải hỏi đệ đệ của người, phụ vương của chất nhi chứ.
134 Mạnh Uyển Lộ cười khổ một chút, thản nhiên nói: “Ta cũng không rõ ràng, chỉ là nhìn thấy hắn sẽ không bỏ xuống được, biết rõ hắn không thích ta lại vẫn là không chịu buông tha cho, kỳ thật cái gọi là danh hiệu Tứ thái tử phi này của ta căn bản chính là hư vô, người trong cung thừa nhận cũng chỉ là Mộ Dung Phong kia, căn bản là cùng ta không quan hệ.
135 Bên ngoài mưa càng rơi xuống càng lớn. Trời mưa suốt một đêm, đến khi hừng đông, vẫn còn chưa ngừng. Mộ Dung Phong đã sớm đứng lên, nàng là một người thích mưa, thích nghe mưa xem mưa, từ lúc nàng làm Bạch Mẫn liền thích mưa, không bỏ xuống được, nay tại cái triều đại này, rời xa thời đại của Bạch Mẫn, không biết thời đại Bạch Mẫn như thế nào, chỉ có mưa thứ là duy nhất có thể gây cho nàng chút cảm giác quen thuộc.
136 Tới phủ Tứ thái tử, Hạ Hà đã toàn thân sũng nước, gió quật vào thân khiến nàng khẽ run run. Mưa thật lạnh. Dù sao cũng đã là cuối hạ rồi một thân dính mưa như vậy quả thật chẳng thoải mái chút nào.
137 “Mẫu thân. ” Dung Mỹ ai oán nỉ non nhìn khuôn mặt cô đơn của mẫu thân nàng qua khung cửa sổ. Thân hình tiều tụy, trông bà già hẳn đi, lưng tựa hồ cũng khòm hơn một chút, bộ dáng thật đáng thương.
138 Mộ Dung Phong nhẹ nhàng cười nói: “Bây giờ mới chỉ là phác thảo, ta cũng nghĩ vậy, là một nơi có sơn có thủy, mặt sau là sơn, dựa vào mà xây nên, phía trước là thủy, đình viện phải thật to, có cây có hoa có cỏ, phải có lầu các có thể uống rượu ngắm trăng, phòng ngủ phải thật to, thư phòng cũng phải rộng thoáng, có thể chứa thiệt nhiều sách.
139 Mộ Dung Tuyết hơi hơi nhíu mi, nhẹ giọng nói: “Tuyết nhi có nghe được một ít lời đồn, nói phi tử của Nhị thái tử nay đã phế – Hồng Ngọc, năm đó cùng Đại thái tử có chút tình cũ, thời điểm Hồng Ngọc ở nhà tĩnh dưỡng, Đại thái tử cũng thường thường tiến đến thăm.
140 Thái hậu khẽ gật gù. Đang nói chuyện thì Tiểu Đức tử cao giọng thông báo: “Thái hậu nương nương, Tứ thái tử và Tứ thái tử phi xin yết kiến. ”Tư Mã Minh Lãng giật mình quay đầu lại khẽ kìm nén lệ nóng chực trào nơi khóe mắt.