41 Nguyệt quốc Chiêu Đức năm thứ hai mươi, Chiêu Đức Đế Nguyệt không muốn bởi vì mấy vị học sĩ viện Hàn Lâm trong triều học đòi văn vẻ viết văn chương, giận tím mặt, vô số học sĩ Hàn Lâm viện hoặc là bỏ tù, hoặc là lo lắng đề phòng! Thế cuộc bị ‘văn chương; làm cho rối loạn, trong lúc nhất thời lòng người trong triều bàng hoàng.
42 Dạ Nguyệt Sắc kinh ngạc nhìn Nguyệt Vô Thương, học xong mới được ăn cơm? Tài nghệ ncủa àng thế nào, mặt lấy lòng cọ đến trước mặt Nguyệt Vô Thương, “Nguyệt Nguyệt à, ta thấy thời gian không còn sớm, ta muốn về nhà ăn cơm!”Nguyệt Vô Thương kéo bàn tay Dạ Nguyệt Sắc lâm trận muốn bỏ chạy, bài Tương Tư Phú kia bắn ra được không phải là rất sầu triền miên sao? Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, “Sắc Sắc, người rất hiếu học, người ta tự mình dạy nàng.
43 Bên trong phủ Vương Thượng thư, Vương Duẫn nằm trên giường, sắc mặt ửng hồng, đôi môi trắng bệch. Trong miệng không ngừng tự lẩm bẩm: "Dạ tiểu thư, Dạ tiểu thư.
44 Hiện nay kinh thành ngoại trừ những quan văn cổ hủ đều đang nhốn nháo bởi một sự kiện vô cùng lớn, chính là chuyện nữ nhi Lan viên ngoại thương gia buôn bán tơ lụa lớn nhất kinh thành ném tú cầu, đã ném trúng vào con trai độc nhất của Vương Thượng Thư – Vương Duẫn.
45 Dạ Nguyệt Sắc hàm răng cắn cắn môi dưới, trong lòng vội vàng, nhìn Nguyệt Vô Thương từng bước từng bước ép sát mình, nước mắt lại muốn rơi ra, nhìn người kia lại một bộ muốn giãy khỏi tay nàng, trong lòng cơn tức giận kỳ dị dâng lên.
46 Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương đang giơ điểm tâm lên cao, lại nhìn mỹ nhân đưa tay chỉ chỉ vào môi, do dự, sau đó mới hỏi ra một câu thực phá hư phong cảnh : “Hôn rồi có cho bạc hay không?”Khóe môi Nguyệt Vô Thương đang cười cũng cứng ngắc lại, trong mắt tràn ngập ánh nhìn cưng chiều, thật là một tiểu tham tiền.
47 “Tình không biết bắt đầu từ đâu, càng ngày càng sâu…” Nguyệt Vô Thương giật mình, vô ý thức gia tăng lực đạo trên tay, cho đến khi Dạ Nguyệt Sắc thở nhẹ một tiếng, Nguyệt Vô Thương mới phục hồi tinh thần lại, buông cằm Dạ Nguyệt Sắc ra, thu hồi lại tinh thần, mang theo áy náy nhìn Dạ Nguyệt Sắc.
48 Tết Nguyên Tiêu, hay còn gọi là Quỷ tiết. Dạ Nguyệt Sắc ngủ thẳng đến tận khi tỉnh lại, sau khi rời giường, liền nhìn thấy bốn vị mẫu thân đang đứng ở cửa, trên mặt mỗi người đều mang theo một nụ cười hòa ái dễ gần.
49 “Phù phù” một tiếng, có người bị chen rơi xuống giữa sông. Một nữ nhân bên cạnh liền hét rầm lên, “Cứu mạng a, tiểu thư nhà ta rơi xuống nước!”Cùng với tiếng người nọ rơi xuống sông, mảng đèn lớn giữa sông cũng liền bị dập tắt, dưới ánh sáng của ngọn đèn còn lại chiếu xuống, mơ hồ thấy một người vung vẫy trong nước.
50 Nhìn vẻ mặt ngây ngô ngạc nhiên của Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt Nguyệt Vô Thương hiện lên ý cười, vẻ mặt càng thêm nhu hòa, dịu dàng, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Sắc Sắc, ta giao bản thân ta cho nàng được không?"Giọng nói vẫn mang theo biếng nhác mềm mại đến tận xương như cũ, nhưng mà vẻ mặt lại rất nghiêm túc, cũng không bị giọng điệu biếng nhác mềm mại kia của hắn vùi lấp, trong bóng đêm say lòng người, ánh đèn sáng chói ban đêm ngược lại càng rõ nét.
51 Dạ Nguyệt Sắc tránh tay Phong Hồi Tuyết, nghĩ tới Nguyệt Vô Thương mà chạy tới, lo lắng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, huynh làm sao vậy?""Bị nàng làm tức giận!" Nguyệt Vô Thương yếu ớt nói với Dạ Nguyệt Sắc, vẫn không quên hướng về vẻ mặt cô đơn của Phong Hồi Tuyết khiêu khích ngoắc ngoắc khóe miệng.
52 "Sắc Sắc, thái hậu nương nương bảo con vào cung nói chuyện gì à?" Dạ Nguyệt Sắc ở trong cung, gặp được Dạ Thiên tới đón mình, từ lúc lên xe ngựa liền bắt đầu hỏi câu này, dọc đường đi về đến tận nhà này vẫn còn hỏi câu này.
53 Cả đêm Dạ Nguyệt Sắc ngủ say, tự nhiên không hay biết gì, đêm qua hai đại mỹ nhân vừa đánh lớn một trận. Nàng trở người choàng tay thấy bên cạnh đã sớm không có bóng dáng của người nào đó, trong lòng hơi có chút thất vọng, chẳng qua chỉ hơi mất mác, vừa vô tâm vô phế chạy ra sân.
54 Dạ Nguyệt Sắc từ từ bỏ vòng ngọc quý giá xuống rồi rụt tay về, nàng không nhìn khuôn mặt tươi cười đang cứng đờ của Vân Hoàng hậu, cũng bỏ qua tiếng kêu xuýt xoa của mấy nữ nhân kia.
55 Dạ Nguyệt Sắc nhìn nụ cười vừa quỷ dị lại vừa đắc ý của Tần Khuynh, ngay sau đó phản ứng kịp. Trong lòng thầm mắng, con Hồ Ly Tinh thối đáng chết này! Hai quả đấm nắm thật chặt, thật muốn ột mồi lửa đốt sạch Thiên Hương lâu!Nguyệt Lưu Ảnh mắt thấy toàn bộ quá trình, giận dữ nhìn Tần Khuynh đi vào Thiên Hương lâu, cầm quyền, tuy rất phẫn hận nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy không còn nặng nề như vậy.
56 “Sắc Sắc !” Dạ Thiên bước nhanh đi tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, đứng ở ngoài cửa sổ nhìn Dạ Nguyệt Sắc nằm bò trên bệ cửa, bộ dáng buồn bực không vui, thở dài: “Sao không vui?”Dạ Nguyệt Sắc mí mắt cũng không nâng lên, thấy thế Dạ Thiên càng thêm nóng lòng, trước nay chưa bao giờ gặp qua Dạ Nguyệt Sắc một hai ngày vẫn còn ở trong phòng, hơn nữa cũng không nói câu nào.
57 “Sắc Sắc, gả cho ta được không?” Nguyệt Vô Thương tiếp tục ôn nhu hỏi, trong lòng lại càng bất an, khẽ cau mày nhìn Dạ Nguyệt Sắc đang ngơ ngẩn. Dạ Nguyệt Sắc chú tâm lại, nhìn Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng nói hai chữ: “Không được!” Hai chữ đơn giản, nhưng lại khiến Nguyệt Vô Thương biến sắc, nhướng mày, tròng mắt hơi nheo lại, không được? Giọng nói chắc chắn, không cho phép người khác thương lượng.
58 * Hoa giá :Những bông hoa dùng để kết hôn, hoa cưới. Con đường từ phủ đệ Tứ hoàng tử đến Tướng phủ trải đầy thảm đỏ, khắp ngã tư đường đều treo đèn lồng đỏ, vô cùng náo nhiệt.
59 Nguyệt Vô Thương một đường ngựa không ngừng vó, vô cùng lo lắng chạy tới bến đò Kinh Giao, trong rừng cây bên cạng bến đò, Đông Ly, Nam Uyên, Bắc Đường, Tây Tử cả bốn người đều đợi trong rừng cây.
60 Nguyệt Lưu Ảnh ở Vương phủ trúng độc mà ngất xỉu đã được đưa vào trong hoàng cung, một đoàn thái y vây ở trước giường, rối rít lắc đầu, “Cúc bách nhật” độc này nếu chỉ cần một lời nói mà giải được, Cẩm Nguyệt vương gia cũng không cần chịu khổ sở nhiều năm như vậy.