1 “Cha ơi, giết hắn đi, chúng ta coi như là báo thù thay cho mẹ”. Trong một nhà xưởng hoang phế có hai người, một cô bé tóc tết thành bím khoảng bảy tuổi đôi tay cầm khẩu súng tự động XM177E2 đã được cải tiến.
2 Cây súng nóng phỏng tay, Đường Đường chạy nép mình vào chỗ tập trung một đống những chiếc thùng lớn, cuộn người lại, vừa tránh né luồng đạn của kẻ địch vừa phản kích.
3 Bồn người ư? Đường Đường cúi người luồn tay vào trong giày rồi đứng dậy, cố sức đẩy chiếc thùng dầu trước mặt, nhàm thẳng về bốn người áo đen, khiến bọn họ bị kinh hoàng trong giây lát, Đường Đường phóng ra những ngọn phi đao bén nhọn….
4 Ánh mắt hướng theo âm thanh tìm xem giọng nói đnag ở đâu, lập tức nhìn thấy ở lâu hai, một tên đàn ông cao lớn đang kề khẩu súng vào đầu ba nó. “Không muốn tên này mất mạng, hãy nhanh chóng buông người trong tay mày ra”.
5 Tĩnh quốc, lão hoàng đế băng hà được khoảng ba năm, triều chính nhanh chóng bị Thanh Nhân công chúa đến từ Vũ quốc chi phối. Hiện tại do lão hoàng đế đã băng hà nên nàng nghiễm nhiên trở thành thái hậu Tĩnh quốc, một mình lũng đoạn triều cương.
6 “Mau đứng lên đi, sự tình thế nào rồi?” Mới rồi còn ra vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng người này vừa tiến vào, hắn đã vội rời khỏi ngai vàng đi tới trước mặt đưa tay tự mình đỡ Hà Thủ Nghĩa dậy.
7 Lần thứ hai tỉnh lại, Đường đường nhìn quang cảnh lạ lẫm xung quanh, chỉ cảm thấy đầu mình tê nhức. “Đây là nơi nào vậy?”. Nàng giương mắt nhìn một nữ tử mặc trường bào đứng bên cạnh giường hỏi.
8 Một tiếng “két” vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, một thái giam mặc bộ đồ màu hồng, chính là Hà Thủ Nghĩa xuất hiện trước mặt nàng. Cung kinh hành lễ trước mặt nàng, Hà Thủ Nghĩa khiêm tốn nói “ Nô tài tham kiến thái hậu nương nương, nương nương thiên tuế”.
9
10
11
12
13 Đứng trên nóc cung điện cao vời vợi, nàng đưa mắt, nhìn bao quát toàn bộ hoàng cung. Quả nhiên là nơi ở của hoàng đế, ghê gớm thật, quá hoa lệ !Theo nhận xét của nàng, toàn bộ hoàng cung giống như là một khối hình vuông thật to, bên trong có vô số hình vuông nho nhỏ.
14 “Nô tài tham kiến hoàng thượng. ” Người áo đen kia không phải ai xa lạ, chính là tổng quản thái giám của Phượng Loan điện Hà Thủ Nghĩa. “Thế nào rồi?” Vừa nhìn thấy Hà Thủ Nghĩa, Mộ Dung Kiền Dụ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
15 “Được rồi, trẫm hiểu rõ là ngươi trung thành…. chỉ là, sau này kế sách như vậy đừng bao giờ nhắc lại trước mặt trẫm, trẫm sẽ không đẩy huynh đệ của mình rơi vào ma trảo”.
16 Cổ đại ban đêm thật im ắng, từ gian ngoài, Đường Đường trở về tẩm cung. Cả gian phòng to lớn như vậy mà chỉ có một mình nàng. Âm thầm thở dài, nàng nằm lại trên giường đi tìm chu công đàm đạo.
17 “Tử Ngọc, bữa sáng nay ăn gì?”. Đã hai ngày trời ở cổ đại chưa được ăn gì nên cũng khó trách nàng thấy đói bụng. “Khởi bẩm thái hậu nương nương, bữa sáng nay có mười tám món điểm tâm, thái hậu nương nương có muốn dùng bữa luôn không ạ?”.
18 “Thái hậu nương nương bớt giận, nô tỳ tội đáng chết vạn lần”. Bị thanh âm của Đường Đường kéo về thực tại, Tử Ngọc lập tức quỳ gối trước mặt nàng, lên tiếng thỉnh tội.
19 Hóa ra bữa sáng nàng sẽ ăn cùng với nhi tử hoàng đế của mình, Đường Đường sau khi biết điều đó trong lòng có chút không vui. Thế nhưng do không có biện pháp tránh né mà nàng thì đã đói bụng lắm rồi.
20 Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Đường Đường, Mộ Dung Kiền Dụ ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm đúng vào ánh mắt Đường Đường đang nhìn hắn, Đường Đường không kịp thu hồi ánh nhìn, dường như tróng ánh mắt của hắn lộ rõ sự căm ghét nàng.