21 “Nô tài tuân chỉ. ” Sau khi gật đầu tỏ ý đã hiểu, Lý Hải do dự một chút mới dám mở miệng hỏi: “Muôn tâu hoàng thượng, vừa nãy thái hậu nương nương sai nô tài mang đao tới ngự thiện phòng tự thân xử tử chủ trù ( bếp trưởng), người xem, việc này nên làm thế nào bây giờ”.
22 “Bức tranh đẹp quá, các ngươi vẽ tiếp đi, không cần chú ý tới ta. Tử Ngọc mau ngồi xuống đây nghỉ ngơi”. Chủ động ngồi xuống một chiếc ghế dài trong chòi nghỉ mát, rồi nàng nhìn về hướng Tử Ngọc, vỗ vỗ tay xuống vị trí bên cạnh mình, ra ý bảo Tử Ngọc mau ngồi xuống.
23 “Được rồi, ngươi không ngồi thì thôi. Trong hoàng cung này còn chỗ nào chơi vui được nữa không”. Nhìn bộ dạng kinh sợ của Tử Ngọc, Đường Đường cũng không miễn cưỡng nữa, mở miệng hỏi sang chuyện khác.
24 Tấ cả mọi ngượi bị hành động của Đường Đường làm kinh sợ, bọn họ không tài nào hiểu nổi thái hậu đang làm cái gì nữa. Nữ nhân đang hôn mê một lúc sau bắt đầu ho khan, phun một bụng nước từ trong miệng ra, mọi người lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm, và mơ hồ hiểu được hành động vừa rồi của đường Đường là nhằm mục đích người.
25 “Thái hậu thứ tội, nô tỳ đáng chết. ” Đường Đường chỉ hỏi lại hai từ, những cũng đủ làm tâm tư của Tiểu Ngọc thắc thỏm không yên, đầu cúi thấp xuống không dám ngẩng lên.
26 “Nói một cách đơn giản thì, hồn phách của ta lạc vào trong thân thể của thái hậu các ngươi”. Nhìn miệng Tử Ngọc há to đến độ có thể nhét vừa một trái trứng, Đường Đường dùng phương pháp đơn giản nhất giải thích một lần nữa cho nàng hiểu.
27 Công chúa của Vũ quốc ư? Hình như nhi tử hoàng đế của nàng cũng từng nói qua, hóa ra nàng còn có một thân phận hoa lệ như vậy, thảo nào mọi người trong cung lại sợ nàng như vậy.
28 Trở lại tẩm cung, nàng không giữ Tử Ngọc ở bên người nữa. Bởi vì tạm thời nàng không muốn để Tử Ngọc thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Trong khoảng thời gian ở ngự hoa viên, nàng đã nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Mạc Ngôn đối với Tử Ngọc, nàng cần phải cho Mạc ngôn hiểu rằng, sở dĩ ngày hôm nay nàng để Tử Ngọc hầu hạ nàng, hoàn toàn chỉ do hưng phấn nhất thời.
29 “Ngươi cho rằng, chúng ta nên chờ đợi xem bệnh tình của phụ hoàng phát triển tới mức nào mới quyết định hành động, nhưng đến lúc đó mới chuẩn bị, liệu còn kịp không?”.
30 Bởi vì đêm hôm qua ra ngoài nghe ngóng, nên nàng không ngủ được, ăn cũng không thấy ngon. Lúc này, nằm trên chiếc giường ấm áp, nàng ngủ rất say. Không biết từ lúc nào, trên mặt bỗng xuất hiện cảm giác ấm áp như có ai đang nhẹ nhàng sờ qua sờ lại, rất muốn cái cảm giác kỳ quái này nhanh chóng mất đi, thế nhưng chả những nó không mất đi, còn liên tục lặp đi lặp lại.
31 Thanh Mặc bị Đường Đường đạp một cước toàn thân đau nhức, vội vàng quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích. Cho tới nay hắn luôn được Vũ Văn Giai Vinh được sủng ái nhất, chỉ có hắn tiến vào tẩm cung của nàng mà không cần thông báo, hắn luôn rất vui vì được nàng sủng ái như vậy.
32 Đi vào Phượng Loan điện, Đường Đường ngồi vị trí thủ tọa ở chính điện còn mấy nữ nhân kia cũng ngồi vây quanh. Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn họ, một lát sau mới mở miệng nói: “Hiện tại có thể nói rồi chứ.
33 Bên trong cung điện rộng lớn, nhất thời chỉ còn lại có một mình nàng. Phát hiện đã đến trưa rồi, Đường Đường đứng lên sau đó đi ra ngoài cửa. Nàng hiện tại cần phải tìm Tử Ngọc nói chuyện thật rõ ràng.
34 “Chuyện này… Thái hậu ! Nam sủng cùng thái giám không giống với nhau, thái giám là hoạn quan, mà nam sủng là nam nhân bình thường ! Nam sủng hầu hạ thái hậu cũng giống như.
35 “Tên hoàng đế thối tha, dám ngang nhiên phái người ám toán ta. Ngươi muốn lấy mạng ta đến thế sao? Tốt thôi, vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện, ta cũng không tin, với ba ngàn năm trí tuệ của ta lại không sánh bằng một tên nhóc con ngu ngốc mới hai mươi tuổi.
36 Một loạt thái giám bưng những món ăn hết sức đẹp mắt lục tục đi vào Ngự Thiện hiên, lại bắt đầu tiết mục chia thức ăn rồi đây. Đã dùng qua một lần bữa sáng nên Đường Đường đã thêm chút hiểu biết.
37 Vốn là định về tẩm cung nghỉ ngơi, sau đó chờ Tử Ngọc tới cùng bàn kế đối phó với hoàng đế. Thế nhưng…Tử Ngọc lại mang đến một tin tức xấu. “Lý quý nhân thắt cổ tự sát.
38 “Thái hậu anh minh. Hoàng thượng khi biết được việc này, vì để giúp lục vương gia khỏi bị thái hậu quấy rầy, đã phái hắn tới đất phong Sùng Châu”. Tử Ngọc đối với lý giải của Đường Đường về chuyện nam nữ là biết Đường Đường không hiểu biết gì về chuyện này nhưng cũng không tiện nói nhiều, lại cảm thấy như vậy cũng không sao, thế nên thuận miệng nịnh hót một câu.
39 Tiết trời xuân phân, mưa phùn kéo dài. Xe ngựa xa hoa với đội ngũ chỉnh tề chậm rãi hướng về kinh đô. Trong xe ngựa có một nam tử xinh đẹp thuần khiết nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc đang ngồi.
40 Tử Ngọc đi rồi Đường Đường mới bắt đầu suy nghĩ. Làm sao mà giấu ám khí trong áo đây?. Trên người nàng hiện tại không có một binh khí nào, cũng chẳng có ngân châm hay phi tiêu, nhỡ đâu sự tình bùng phát, thích khách đến ám toán mà trở tay không kịp, lúc đó thì nàng tiêu ah!Áo choàng của cổ đại thật sự rất tốt, cho dù có giấu cả một khẩu súng máy trong người cũng rất khó bị người ta phát hiện.