61 Ánh mặt trời ấm áp theo khe hở trong lá cây chiếu xuống mặt đất, tạo thành những vầng ánh sáng lung linh. Trong viện gió thổi hiu hiu, lá đỏ nhẹ nhàng bay bay, thi thoảng rơi xuống đất, hạ xuống chiếc ghế quý phi dưới tàng cây.
62 Cơm tối xong, Nguyệt Vô Thương cứ mãi đi theo sau lưng của Dạ Nguyệt Sắc, cho đến khi Dạ Nguyệt Sắc đi đến trước cửa phòng mình, sau đó quay đầu lại nhìn Nguyệt Vô Thương, "Nguyệt Nguyệt, phòng của ngươi ở bên kia.
63 "Bịch" một tiếng thật lớn, Nguyệt Vô Thương đem điểm tâm trên tay ném xuống mặt đất. Chén đĩa vỡ tan trên mặt đất, điểm tâm kia cũng theo đó mà tan tành.
64 Trải qua hồi lâu không thấy kinh thành, gió thu nhuộm dần, sương đêm kéo tới. Phía trên cổng thành , gió thu phần phật , một nam tử đứng đón gió, tóc mặc gió thổi tung , hai tay thả lỏng sau lưng.
65 Nụ hôn nóng bỏng chưa kết thúc, Nguyệt Vô Thương đáng thương hôm qua mới bị Dạ Nguyệt Sắc cắn vào lưỡi hôm nay lần nữa bị thương nặng hơn. "Ưm" sau một tiếng kêu đau, Nguyệt Vô Thương bị Dạ Nguyệt Sắc đạp thẳng xuống giường lần nữa.
66 “Hôm nay ta là Tần Khuynh, sau này không cho phép ngươi nhìn ta, không cho phép ôm ta, không cho phép nói chuyện với ta, không cho phép hôn ta!” Dạ Nguyệt Sắc đẩy Nguyệt Vô Thương ra, “Trước khi ta được đổi trở về, ngươi cũng không được nhìn ta.
67 Nguyệt Vô Thương dắt Dạ Nguyệt Sắc mặt mày rối rắm hưởng cửa vương phủ đi tới, mặt mày mỉm cười, kéo cô gái sau lưng, khóe miệng cong lên một độ cong nhu hòa, cho dù ở trong hoàng hôn, bóng đêm dần tối, cùng là một loại ánh sáng chói mắt.
68 Tây Môn Tĩnh Nhu(Hot…hot nhá!)Hoa đào chất đống tạo thành một chiếc giường nhỏ, bạch y nam tử nằm trong biển hoa màu hồng phấn, tóc đen tuyền trải rộng trên chiếc giường hoa.
69 Áo cưới đỏ thẫm, dùng kim tuyến thêu Phượng Hoàng trông rất sống động, tựa hồ muốn vỗ cánh mà bay cao, Dạ Nguyệt Sắc nhìn mình trong gương, mây giấu trong tay áo như tung bay, nước chảy mây trôi.
70 Sắc mặt của Nguyệt Vô Thương nhất thời trở nên có chút khó coi, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời chỉ cảm thấy bụng có một trận co rút đau đớn, một dòng nhiệt lưu thuận chảy xuống, con mắt thấy ngón tay Nguyệt Vô Thương một luồng đỏ tươi, Dạ Nguyệt Sắc tâm muốn chết đều đã có, tối hôm qua đã cảm thấy bụng có một trận lại một trận đau đớn, thì phải biết chứ!Đôi mắt như sóng nước mênh mông, rất thẹn thùng nhìn Nguyệt Vô Thương, ngượng ngùng nói: "Nguyệt Nguyệt.
71 Dạ Nguyệt Sắc nhũn như con chi chi nằm lỳ ở trên giường, kể từ sau khi nàng trở về, Nguyệt Vô Thương quả thật là nói là làm, để cho nàng ở trong Vương Phủ.
72 Nguyệt Vô Thương một tay lấy Dạ Nguyệt Sắc kéo đến trong ngực, hai người kề sát cùng một chỗ, Dạ Nguyệt Sắc trong men say mông lung giãy giụa ngước cổ lên muốn đào thoát khỏi Nguyệt Vô Thương trói buộc.
73 Màn đêm đen nhánh đầy thần bí, trong bóng đêm thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng phát từ mấy ngọn đèn dầu, nhìn thật giống ánh mắt xanh biếc của dã thú đang ẩn nấp đâu đó ở chung quanh.
74 Cắm sừng? Nguyệt Vô Thương không bình tĩnh được nữa, đôi mắt giữ kín như bưng nay thay đổi. Nàng cho là nàng ngoại trừ hai chữ hưu thư mà hắn nhìn bề ngoài có thể hiểu, không có quan ấn của quan phủ, vậy hưu thư đó có thể có hiệu lực sao.
75 Dạ Nguyệt Sắc tựa chân vào cửa, nhìn Nguyệt Vô Thương tao nhã mặc quần áo, nụ cười cùng ánh mắt dịu dàng thủy chung không rời khỏi Dạ Nguyệt Sắc, sau đó chậm rãi đi tới cạnh nàng.
76 Bầu trời vốn ảm đạm nay được che phủ bởi làn tuyết trắng, giữa không trung từng bông tuyết trắng bay khắp trời. Trận tuyết đầu mùa đã bao phủ các con đường ở kinh thành bằng lớp tuyết dầy, từng bông tuyết óng ánh rơi xuống đất, chỉ lát sau liền mất đi vẻ ngoài trắng noãn của mình.
77 Không mặc thì đẹp hơn? Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, tiến tới bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc hỏi: "Nương tử nếu muốn xem, về nhà xem có được không ?"Hơi thở ấm áp khẽ lướt qua mặt Dạ Nguyệt Sắc, làm cho nàng lần nữa mặt hồng tim đập, Dạ Nguyệt Sắc vốn định đẩy Nguyệt Vô Thương ra, nhưng mà người kia lại tự động tới bên cạnh nàng.
78 Dạ Nguyệt Sắc căn cứ theo quyết tâm “Không thành công liền tự cung”, sau khi từ Tướng phủ trở về biệt viện, vẫn cùng Nguyệt Vô Thương bế quan thực hiện “Chính sách tạo người”, mãi cho đến gần đêm 30, Dạ Nguyệt Sắc cùng với Nguyệt Vô Thương vẫn không bước ra khỏi biệt viện nửa bước.
79 Cho dù đang là mùa động thì khí trời vẫn đẹp, ánh mặt trời trong suốt chiếu lên trên những tảng băng tuyết lớn, khúc xạ tạo thành ánh cầu vồng 7 màu, vô cùng chói mắt.
80 Gió lạnh gào thét giống như đem lời của Nguyệt Lưu Ảnh thổi tan, Nguyệt Vô Thương chắp tay đứng ở trong đại điện, bất động không nói một lời, giống như không nghe thấy lời nói của Nguyệt Lưu Ảnh.