521 Lần này Phong Yến theo thường lệ uống không ít rượu, mấy bình Hạ Đỗ đã hết, Diệp Thiên Vân không có phản ứng với rượu, cuộc sống võ giả thoạt nhìn uy phong, nhưng thực tế công phu càng cao, lại càng không nắm chắc tương lai trong tay, bởi vì không biết khi nào đụng đối thủ mạnh hơn.
522 Nếu như là một người bình thường không biết thì thôi, nhưng hắn đã lăn lộn trong võ lâm mấy chục năm, nên biết rất rõ. Vương Sư Đình là người phụ trách chưởng luật điện Võ Đang, hiện tại Băng Thành cũng đang nằm trong tay hắn.
523 Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Diệp Thiên Vân đã làm cho mọi người rung động không thôi, ra tay là chết! Quyết đoán, vô tình, đương nhiên còn có trước sau vẫn trầm mặc như cũ.
524 Kỳ thật Vương Sư Đình vốn cũng đã rất cẩn thận rồi, nhưng hắn lại không ngờ tới Trần Mila lại ở trong hắc ngục, một lần nữa tụ tập lực lượng quay trở lại Băng Thành.
525 Thanh Nguyệt đạo trưởng cũng liếc mắt nhìn tửu điếm ở gần nữa năm một cái thật sâu, ngoại trừ nản chí ý lạnh, còn có phần lớn là không cam lòng. Võ Đang không biết đã tốn bao nhiêu nhân lực vật lực, tiêu diệt Bát Cực Môn, ai ngờ phong thủy luân chuyển, Diệp Thiên Vân cùng Trần Mila lại quay trở về.
526 Hoắc Sư Đình nhìn sáu người trước mặt, không khỏi cười lạnh nói:" Các ngươi hôm nay tuy nhiều người, nhưng muốn nói đến công phu, Hoắc Sư Đình ta không sợ sáu người các ngươi.
527 Trong thời tranh đấu hiện tại, võ lâm phát triển với xu thế đào móc tiềm lực của bản thân, cũng không phải là sử dụng vũ khí để dành thắng lợi, nếu không dùng súng so với dùng ám khí còn tốt hơn vô số lần! Nhất là lúc bình thường lúc đánh nhau, đột nhiên sử dụng ám khí sẽ bị tính là đánh lén, sẻ bị người ta kinh bỉ.
528 Võ Đang đáng trốn đã trốn, đáng chạy đã chạy thoát, trốn không thoát thì trốn không thoát, cả người cũng chỉ có thể bị chôn ở trên mảnh đất này. Ngay cả mộ bia cũng không có, mỗi năm tết đến, cũng không có người tới cúng bái, cho nên họn họ chết có chút oan uổng.
529 Từ Băng thành đi tới kinh thành, Diệp Thiên Vân không có cảm giác lạnh, càng huống chi thân thể hắn đối với nhiệt độ cũng không mẫn cảm, tuy là tuyết lớn, nhưng hắn lại chỉ mặc một cái áo khoác.
530 "Ăn cơm sao! Hai người các ngươi tại sao không ra sớm một chút? Mới vừa rồi làm ta cũng nóng ruột!" Hứa Phạm nhìn thấy hai người đi ra, tùy tiện hét lớn, hắn thần kinh nhỏ như sợi chỉ, hiển nhiên là không nhìn ra điều gì dị thường.
531 Hình Ý Môn ngày xưa thường hay cúi đầu, sau khi đem Diệp Thiện Vân cột vào trên chiến xa, sáu vị tông sư một đời của Hình Ý Môn liên hợp lại vì Diệp Thiên Vân yêu cầu các môn phái trong võ lâm! Không thể không nói mạng lưới của bọn họ rất khổng lồ, hơn nữa có giao tình hôn phân nữa đều là cao thủ cấp tông sư.
532 Sáng sớm hôm sau, vì sự an toàn của Hứa Tình, Tiêu Sắt liền đem Hứa Tình bí mật đưa đến khách sạn dưới chân núi, cùng đi còn có Hứ Phụ cùng Hứa Phạm hai người, làm như vậy là để chiếu cố Hứa Tình đang có mang.
533 Diệp Thiên Vân có chút nghi hoặc, nhưng chỉ có thể chào hỏi mọi người rồi ra đi. Ngô Lập Sâm cùng Trần Mễ Lạp lại đến tâm sự cùng nhau, hai người đều có chút thổn thức không thôi.
534 Nhắm mắt lại, ngửi thấy có một mùi hương khác lạ bên gối, như giật mình từ cơn ác mông, hít sâu liên tục mấy lần, vẫn còn cảm thấy hỗn loạn. Khi ánh mặt trời chiếu thẳng đến đầu giường, cúi đầu nhìn xuống thân trần của mình, trong lòng liền cảm thấy phiền não.
535 Bởi vì tu luyện dược vật mang theo một căn bệnh vô cùng đáng sợ, nên Diệp Thiên Vân cũng lo lắng cho thân mình, chủ yếu là sợ người ngoài biến được bệnh tình của mình, sẽ gây ám ảnh tâm lý.
536 Mọi người chung quanh Hình Ý môn bắt đầu quay đầu lại nhìn Diệp Thiên Vân, cảm giác bị người ta nhìn thật ra thì cũng không có gì, Diệp Thiên Vân Diệp Thiên Vân nghiêng người bước ra, bình tĩnh nói : “Cảm tạ tiền bối đường xa mà đến, tôi chính là Diệp Thiên Vân!’Hai mắt của Ngọc Chân Nhân nhìn thẳng đến hướng Diệp Thiên Vân, gắt gao nhìn chằm chằm vào trong mắt hắn, tựa hồ như muốn nhìn thấu con người Diệp Thiên Vân.
537 Từ sơn môn Hình Ý môn, có thảm đỏ dài gần nửa cây số, kéo đến tận diễn võ trường phía sau núi! Mấy chục khẩu pháo mừng xếp thành hàng chỉnh tề. Từ đồ vật cho đến bố trí làm cho không ít võ giả phải thầm khen đại thủ bút! Thực lực kinh tế cá nhân làm sao có thể phô trương như vậy chứ.
538 Chỉ thấy THiếu Lâm - Độ Nan đại sư chậm rãi đứng dậy, thi lễ với mọi người rồi cao giọng nói: "Xin thứ cho lão nạp mạo muội, ta quả thực có một việc muốn tuyên bố!"Diệp Thiên Vân thoáng chút ngạc nhiên.
539 Lý Thiên Kiêu ngay cả thời gian phản ứng cũng không kịp, thân thể bị một lực lượng tung đi! Lực đạo của Diệp Thiên Vân lớn đến bất khả tư nghị. Nàng cảm giác thân thể của mình tựa như một quả cầu, bị ném lên cao đến ba thước.
540 Cuồng Cảnh có lẽ sẽ không cam lòng, có lẽ sẽ phẫn nộ nhưng tất cả đã trở thành quá khứ, hiện tại hắn chỉ có thể mang theo cái đó xuống âm phủ mà thôi.