301 Dương Thanh Lộ, cô cũng dám nằm mơ giữa ban ngày quá nhỉ! Chu Mộng Chỉ cười khẩy: Chỉ có điều, chỉ sợ rằng cô không có được cái mạng đó để mà tiếp tục mơ mộng!
Chu Mộng Chỉ híp mắt lại nhấc chân bước nhanh ra ngoài.
302 “Mộng Chỉ?” Cố Thiên Tuấn quay người lại, nhìn vào Chu Mộng Chỉ với vẻ mặt không biết gì rồi hỏi với giọng lo lắng. “Em đang nghĩ gì vậy? Anh thấy sắc mặt em không được tốt lắm.
303 Cố Thiên Tuấn nhìn chằm chằm vào cái điện thoại trong tay Chu Mộng Chỉ, trong đầu cố gắng nhớ lại xem mình có để sót lại manh mối nào trong chiếc điện thoại ấy không: Những việc quan trọng bàn bạc với Cao Lỗi thì đa phần đều là gặp trực tiếp hoặc gọi điện chứ không gửi tin nhắn gì cả, mấy phần mềm mạng xã hội thì anh rất ít dùng, cũng không có bí mật gì, còn về tin nhắn với Dương Thanh Lộ thì anh có thể giải thích được, cho dù có bị Chu Mộng Chỉ phát hiện ra thì cùng lắm chỉ khiến Chu Mộng Chỉ mất lòng tin một chút về anh thôi, ngoài những thứ ấy ra, còn có…
Còn có lịch sử cuộc gọi mấy hôm trước anh đã gọi cho An Điềm!
Nghĩ đến đây, gương mặt vốn không cảm xúc của Cố Thiên Tuấn chợt có hơi xao động, nếu lịch sử cuộc gọi của anh với An Điềm mà bị Chu Mộng Chỉ nhìn thấy thì với tính cách truy tìm tận cùng của Chu Mộng Chỉ, cho dù không biết mối quan hệ giữa anh và An Điềm cũng như những chuyện xảy ra giữa hai người gần đây đi nữa thì chắc chắn vẫn sẽ gây khó dễ cho An Điềm!
Chu Mộng Chỉ vẫn cầm điện thoại trong tay, thấy vẻ biến sắc mặt của Cố Thiên Tuấn thì tim chợt đập mạnh thình thịch: Sao mình có thể bất cẩn như thế? Nhìn trộm điện thoại mà lại bị Cố Thiên Tuấn phát hiện ra! Chết tiệt, đáng lẽ xem xong tin nhắn của Dương Thanh Lộ rồi thì phải bỏ điện thoại xuống ngay, sao còn cố xem thêm mấy cái khác làm gì?
Bây giờ không những không xem được mấy thứ khác mà còn bị Cố Thiên Tuấn bắt quả tang nữa! Bây giờ phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
“Ha ha…” Cuối cùng Chu Mộng Chỉ chợt nở nụ cười tỏ vẻ thản nhiên rồi nói, “Thiên Tuấn, tốc độ thay quần áo của anh cũng nhanh thật đấy, em mới cầm điện thoại của anh lên xem giờ một chút thôi mà anh đã xuống rồi.
304 Chu Hán Khanh chỉ lắc đầu thở dài, không nói gì.
“Giám đốc Chu, tôi bao nhiêu năm nay đều nghe theo lời cậu mà! Mọi nghị quyết công ty, rồi mọi việc lớn việc nhỏ, tôi đều nghe theo lời dặn dò của cậu cả, cậu tuy chỉ là giám đốc, nhưng người trong công ty từ trên xuống dưới có ai không biết cậu là anh họ của Cố tổng, rất được cậu ấy tín nhiệm, chỉ cần cậu nói một câu thì chắc chắn sẽ cứu được tôi mà!” Gương mặt người đàn ông nọ nhăn nhúm lại như một tờ giấy bị vò rất lâu.
305 “Điện thoại của tôi bị Chu Mộng Chỉ xem, chỉ là không biết cô ta đã xem được những gì. ” Cố Thiên Tuấn trầm ngâm một lúc, “Thời gian này cần phải phái thêm người bảo vệ An Điềm, tôi không biết Chu Mộng Chỉ liệu có ra tay với An Điềm hay không.
306 “Sau này cô muốn gọi cho tôi lúc nào cũng được. ” Cao Lỗi nghiêm túc nói.
Khưu Doanh Doanh nghe câu ấy xong, trước tiên ngẩn người, sau đó không dám tin mà hỏi lại: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.
307 Buổi tối, vầng trăng non treo trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, dấu vết của mùa xuân đã càng lúc càng rõ rệt, đến ngay cả gió đêm cũng không còn quá lạnh lẽo mà đã mang một chút hơi ấm.
308 Ngày hôm sau, thời tiết vẫn rất tốt, ai cũng như mọi ngày vậy, thức dậy, ăn sáng, sau đó đi làm…
Hôm nay là cuộc họp mỗi tuần một lần, nhân viên nhóm dự án đều đến phòng họp từ sớm.
309 Khưu Doanh Doanh sợ hãi lùi ra sau, cô nắm lấy tay của nhân viên nữ, hỏi một cách kỳ lạ: “Dương Thanh Lộ làm sao? Chẳng lẽ chuyện của cảnh sát có liên quan đến chị ấy?”
“Dương Thanh Lộ chết rồi.
310 “Mau nói phỉ phui ba lần đi!” An Điềm nhìn Khưu Doanh Doanh nghiêm túc nói.
Khưu Doanh Doanh cũng bị vẻ mặt An Điềm làm cho sợ, vội nói ba lần: “Phỉ phui.
311 “Tôi vẫn không chắc. ” Cố Thiên Tuấn lắc đầu, “Tôi chỉ dựa vào sự hiểu biết đối với Chu Mộng Chỉ, mối quan hệ giữa hai người họ. Chỉ là, chuyện giết người này, Chu Mộng Chỉ sẽ không đích thân ra tay.
312 “Chú đẹp trai!” Ngay khoảnh khắc trông thấy Cao Lỗi, ánh mắt Khưu Doanh Doanh lập tức trở nên khác hẳn, quay người chạy về phía anh.
Đến trước mặt Cao Lỗi, Khưu Doanh Doanh vốn định đưa tay ra ôm lấy cổ anh, nhưng rồi mau chóng rụt tay lại, cô cắn môi, thầm cảnh cáo bản thân: Dù gì cũng chỉ mới vừa gặp, không thể quá tùy tiện.
313 “Hi. ” Khưu Doanh Doanh vẫn còn thù chuyện Cố Thiên Tuấn xuất hiện làm kì đà cản mũi, thế nên chào hỏi lại một cách lạnh nhạt rồi đẩy An Điềm vào ngồi cạnh Cố Thiên Tuấn, sau đó chạy lên ngồi ghế cạnh tài.
314 “Ôm nhau thì có là gì, anh và em không phải còn từng ngủ cùng nhau sao?” Cố Thiên Tuấn thản nhiên hỏi lại.
Gương mặt phấn khích của An Điềm lập tức đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận mà nói: “Cố Thiên Tuấn, anh mà còn nhắc lại chuyện xảy ra hôm đó nữa là tôi đổ hết cà phê đang cầm lên người anh đấy!”
An Điềm nói xong liền hung hăng giơ cốc cà phê trong tay lên, ai ngờ nhân viên bán cà phê quá tốt bụng, đổ cà phê vào cốc quá đầy, thế nên An Điềm vừa giơ lên thì cà phê trong đó đã sánh ra ngoài, đổ lên tay của An Điềm.
315 “Anh đi chết đi. ” An Điềm thật sự hoàn toàn bó tay với Cố Thiên Tuấn, dường như câu nào anh nói ra cũng đều có thể khiến cô nổi điên, “Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đến nơi rồi em sẽ biết.
316 Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, cái chết của Dương Thanh Lộ cũng được điều tra rõ ràng, nguyên nhân là do bất cẩn ngã xuống nước.
An Điềm, Khưu Doanh Doanh và các đồng nghiệp trong nhóm thiết kế đều đến tiễn đưa Dương Thanh Lộ.
317 “Vừa mới nộp cho cô rồi còn gì!” Đồng nghiệp kia thắc mắc nhìn vẻ mặt lơ đãng của An Điềm.
“Nộp cho tôi rồi à?” An Điềm tỏ vẻ không biết, sau đó vội vàng lật tìm trong mớ bản thảo trên tay rồi ngượng ngùng cười với đồng nghiệp kia, “A, thì ra đúng là đã nộp cho tôi rồi, cô xem đầu óc của tôi đấy, xin lỗi cô nhiều nhé!”
“Trời ơi, có gì đâu mà!” Đồng nghiệp kia rộng lượng cười với An Điềm.
318 “Á!” An Điềm không kìm được mà hét lên, cảm giác sởn gai ốc ấy thật sự là quá đáng sợ! Lẽ nào Dương Thanh Lộ dưới cửu tuyền đã biết chuyện nên bò lên đây để cảm ơn cô sao?
“Á á á!” An Điềm vừa rú lên vừa gạt bàn tay ấy ra.
319 “Em…” Chu Mộng Chỉ mấp máy môi, không nói gì nữa.
Bởi trên thực tế đúng là cô ta đã làm chuyện có lỗi với Dương Thanh Lộ! Tuy Dương Thanh Lộ không phải do chính tay cô ta giết, nhưng Dương Thanh Lộ thật sự đã vì cô ta mà chết!
Nhưng chuyện này không thể để Cố Thiên Tuấn biết được! Nếu lỡ miệng nói ra gì đó thì chẳng phải tự rước họa vào thân sao?
Chu Mộng Chỉ nghĩ ngợi một lúc, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Không đâu, em với Dương Thanh Lộ chẳng có xích mích gì cả, chỉ là do em nhìn thấy di vật của cô ấy nên mới hơi sợ thôi.
320 Việc Chu Mộng Chỉ tham gia dự án nhóm thiết kế lần này, Chu Hán Khanh hoàn toàn ủng hộ, vì như vậy, ít ra Chu Mộng Chỉ còn có một sở thích, có việc mà mình yêu thích, thậm chí có thể từ việc mình thích mà tạo được giá trị của riêng mình.