281 “Hai người không có gì khác để làm à?” Tô Thanh Dương nhìn hai người kia hỏi, “An Điềm mấy hôm nay bị ốm, hai người không biết sao?”
Đồng nghiệp A và đồng nghiệp B đưa mắt nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc: Tuy Tô tổng bình thường rất tốt với An Điềm, có lúc còn quan tâm đặc biệt với cô, nhưng tuyệt đối không hề thế này, vì An Điềm mà nghiêm khắc phê bình người khác như thế.
282 Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn không khỏi cảm thấy tội nghiệp Tô Thanh Dương.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, người nào muốn tranh giành với anh cũng đều phải nhận lãnh kết cục này.
283 An Điềm lúc này mới nhìn kĩ lại Khưu Doanh Doanh, thấy cô đang mặc một bộ váy liền thân màu trắng xinh xắn, trước ngực có cái kết hình bươm bướm, trông rất ngọt ngào, phối với đôi giày màu bạc tỏa ra khí chất thiếu nữ.
284 Nghĩ đến đó, An Điềm mới vỡ lẽ, cô cười với Dương Thanh Lộ: “Tôi vốn là nhà thiết kế thời trang mà, chỉ là vì tình cờ nên mới có duyên với Fairy thôi.
285 “Có lẽ là sức khỏe cô ấy yếu thật, mọi người đều là đồng nghiệp, đừng nói như vậy. ” An Điềm tuy không ưa Chu Mộng Chỉ, nhưng chưa bao giờ nói xấu sau lưng người khác, hơn nữa An Điềm cũng không muốn Dương Thanh Lộ đắc tội với Chu Mộng Chỉ, nên nói câu trung lập.
286 “Quả thực là tôi đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, tôi kiệt sức rồi. Hơn nữa những chuyện này tôi vốn không muốn tham gia vào, không muốn hỏi đến, cũng không muốn so đo.
287 “Tôi bảo cô ấy nói rõ, nhưng hình như cô ấy lại không thể nói ra, rồi sau đó thì không liên lạc với tôi nữa. ”
“Thôi vậy. ” An Nhiên gật gật đầu, nghĩ mãi cũng không hiểu.
288 Tuy chuyện tình cảm đang rất hỗn loạn, nhưng sự nghiệp của An Điềm thì lại khá thuận buồm xuôi gió.
Từ sau khi tham gia vào dự án lớn, An Điềm không cần phải làm những việc vặt khác của phòng thiết kế nữa, lại còn được nhận lương gấp đôi, công việc cực kì nhàn nhã.
289 “Trời ơi, cô xem cô kìa, nhỏ mọn quá, tôi chỉ muốn xem bản thảo của cô một chút thôi, cô lại cứ không cho, bây giờ xem bản thảo bị rách rồi kìa. ” Dương Thanh Lộ thản nhiên nói rồi buông tay ra, mảnh giấy trong tay cô là là rơi xuống đất.
290 Sau khi Chu Mộng Chỉ và Dương Thanh Lộ cãi vã nhau thì bầu không khí trong văn phòng trở nên nặng nề, mọi người phải cố gắng vượt qua cả buổi sáng trong bầu không khí ấy.
291 Tô Thanh Dương cũng không ngờ, Chu Mộng Chỉ sau khi bị bắt nạt lại dám đi mách lại với cấp trên thế này, mà lại còn ngay lúc đang họp nữa!
“Tô tổng, chuyện này không phải như Chu Mộng Chỉ vừa nói đâu.
292 Cuộc họp kết thúc cũng vừa đúng giờ tan làm.
Nhưng Chu Mộng Chỉ không vội về ngay mà cứ nấn ná ở lại chờ Tô Thanh Dương.
An Điềm ngồi gần đó, thấy Chu Mộng Chỉ có vẻ có gì đó cần nói với Tô Thanh Dương thì liền mau chóng cầm bản thảo của mình rồi cúi đầu nói với Khưu Doanh Doanh đang thu dọn đồ đạc: “Doanh Doanh, chị chờ em ở ngoài, em ra nhanh nhé.
293 “Cao Lỗi, tôi và Doanh Doanh không cố tình chạy đến đây đâu, cũng không có ý gì khác. ” An Điềm vội giải thích, mấy anh chàng áo đen này chắc đã xem mình và Doanh Doanh là người có mưu đồ bất chính rồi.
294 “Đưa cho cô ấy đi. ”
Một giọng nói nhỏ nhẹ và điềm đạm vang lên từ sau lưng An Điềm. Cô quay người lại, nhìn thấy Cố Thiên Tuấn đang đi về phía mình.
295 “Không có gì. Em chỉ nghĩ rằng cuộc sống không thể nào luôn hoàn hảo được. Anh thì thương em như thế, nhưng trong công việc, em không được suôn sẻ cho lắm.
296 Khưu Doanh Doanh xoa xoa miệng mình, rồi nói hơi với giọng thì thầm và lấy làm lạ: “Chị và Cố tổng rất thân, đó đâu phải là chuyện xấu, sao phải sợ sệt như vậy? Lẽ nào hai người đang ngoại tình với nhau?”
Giọng điệu của Khưu Doanh Doanh lúc nói ra câu này rõ ràng không phải đùa, nhưng An Điềm cũng biết rằng Khưu Doanh Doanh đang nói đùa mà thôi.
297 “Cô…” Dương Thanh Lộ cắn răng, cô biết rõ Chu Mộng Chỉ đang cố tình chơi mình, nhưng cô vẫn cố nhịn. Cô hít một hơi thật sâu và tiếp tục nói: “Chuyện ngày hôm đó cứ bỏ qua đi, sau này chúng ta vẫn là đồng nghiệp.
298 “Chuyện này không thể cho cô biết. ” Trương Hiển Hy lại nhún vai. “Chờ đến khi xong xuôi mọi việc, cô sẽ biết thôi. ”
An Điềm lấy làm lạ nhìn vào Trương Hiển Hy, nhưng cô vẫn không hiểu anh đang nói gì.
299 Trời ơi, rốt cuộc mình đang sống trong một tập thể gì vậy? An Điềm gào khóc bi thương trong lòng.
Ngay lúc An Điềm đang than vãn thì Lily bước vào.
300 Dương Thanh Lộ nói xong liền cất thỏi son vào túi, nhớ lại những lời mà Cố Thiên Tuấn đã nói với mình, cũng như nụ cười dành cho mình, nụ cười trên môi cô bỗng nở lớn hơn một cách vô thức.