261 Vì lần này, cô nữ diễn viên kia cố tình rót đầy một cốc nước lạnh.
Do đó, đầu tóc của cô ta đã bị An Điềm làm ướt toàn bộ, thậm chí cả phần trang điểm trên mặt cũng bị nhòe đi.
262 Sau khi An Điềm nói những lời đó với Cố Thiên Tuấn, cô chạy về trường quay với tâm trạng rối bời. Cô tìm đại một nơi để ngồi xuống, chờ đến giờ quay.
Lúc này, Lâm Hiểu Hiểu và cô nữ diễn viên kia cũng đang nắm tay nhau quay vào trường quay.
263 “Vậy cô đi đường cẩn thận. Bây giờ trời lạnh, cô nhớ mặc thêm áo ấm, đừng để bị lạnh nhé. ” Một nhân viên khác cũng dặn dò chu đáo.
“Vâng, cám ơn mọi người.
264 An Điềm bị sự tiếp cận chủ động của Lâm Hiểu Hiểu làm cho giật mình: Chẳng phải Lâm Hiểu Hiểu không nói chuyện với mình trong một thời gian dài rồi sao? Sao bây giờ lại chủ động ngồi xuống cạnh mình? Để làm gì?
An Điềm có vẻ hơi bị động, nhất thời nghẹn họng, không biết phải nói gì.
265 Bác sĩ bị gọi đến gấp rút lập tức tiến hành kiểm tra tổng quát cho Chu Mộng Chỉ, nhưng không hề phát hiện ra bệnh tật gì.
Song bác sĩ nhìn dáng vẻ yếu ớt và sắc mặt xanh xao của Chu Mộng Chỉ thì cảm thấy vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lại, thế nên cuối cùng đành nói với Cố Thiên Tuấn: “Anh Cố, vợ anh có thể do sức khỏe suy yếu nên mới bị đau bụng, cần phải nghỉ ngơi cẩn thận.
266 Hai người đã bàn bạc rất lâu, cuối cùng quyết định sẽ đến bệnh viện kiểm tra, nếu kết quả không có gì thì tốt, còn nếu có thì Chu Mộng Chỉ sẽ mau chóng bỏ đi cái sinh linh còn chưa kịp chào đời ấy!
Chu Hán Khanh khi đó không phản đối suy nghĩ của Chu Mộng Chỉ, chỉ nói với cô ta rằng việc quan trọng trước mắt là phải đi bệnh viện kiểm tra đã.
267 Vào ngày Cố Thiên Tuấn đến suối nước nóng…
An Điềm cùng với mọi người cũng đã đến suối nước nóng.
Trên đường đi, An Điềm nhiều lần muốn bắt chuyện với Lâm Hiểu Hiểu, nhưng Lâm Hiểu Hiểu lại hoàn toàn ngó lơ cô.
268 Lâm Hiểu Hiểu cũng nhận ra biểu hiện của mình vừa rồi có hơi lố, thế nên đành thẹn thùng giải thích: “Em… em chỉ là quan tâm sức khỏe của chị ba thôi, chị ấy sao rồi?”
“Khi tôi mới đên đây đã gọi điện cho cô ấy rồi, cô ấy bảo là không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khỏe.
269 Cố Thiên Tuấn đột ngột xuất hiện, không mặc vest như mọi khi mà chỉ mặc một bộ quần áo thoải mái, áo phông cổ tròn cao cấp màu xám, ôm vừa vặn lên thân hình rắn chắc, mái tóc bình thường vuốt cao nay lòa xòa trước trán, khiến gương mặt vốn đã đẹp trai ngời ngời của anh nay thêm phần quyến rũ đầy mê hoặc.
270 “Ưm. . . ” An Điềm nhắm mắt và miệng lại, cô cảm thấy mũi của mình đã đầy ắp nước, nhất thời bị sặc không thể thở được.
An Điềm vùng vẫy giãy giụa để có thể nổi lên mặt nước, nhưng có làm thế nào thì cánh tay đang nắm lấy chân mình vẫn không chịu buông ra.
271 “An Điềm!” Cố Thiên Tuấn mới phát hiện mình đùa hơi quá, nên vội kéo tay An Điềm lại.
“Buông tôi ra!” An Điềm dứt khoát gạt tay ra, cô không ngừng rơi nước mắt, cô muốn gạt tay của Cố Thiên Tuấn ra nhưng sức lực của Cố Thiên Tuấn mạnh như vậy, nên cô có làm thế nào cũng không gạt ra được.
272 “Hiểu Hiểu, sao cô lại nói An Điềm như vậy? Hai người không phải là bạn tốt sao?” Tô Thanh Dương cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi.
“Trước giờ em và An Điềm đều không phải là bạn tốt!” Lâm Hiểu Hiểu hét lên với Tô Thanh Dương, sau đó quay người đi, ôm mặt chạy ra xa.
273 An Điềm chán nản ngồi vào bàn ăn, Lâm Hiểu Hiểu tốt bụng lấy đũa lên đưa cho An Điềm: “Nào, không ăn cơm không được đâu, sẽ không xinh đẹp đấy. ”
An Điềm cười, cuối cùng cũng đón lấy đôi đũa trong tay của Lâm Hiểu Hiểu.
274 An Điềm bật dậy, cô lắc đầu không thể tin được: Hiểu Hiểu, thực sự đối xử với mình như vậy sao?
Nếu đúng thật như vậy, thì mình có đợi đến chết, Hiểu Hiểu cũng sẽ không đến tìm mình! Rốt cuộc thì mình đã làm gì mà Hiểu Hiểu lại ghét mình như vậy? Họ từng là bạn tốt với nhau, bây giờ lại lấy túi xách của mình sau đó rời khỏi
An Điềm hít thở sâu, lồng ngực cô đau nhói, cô quay đầu lại thấy màn đêm dần buông xuống rồi, cuối cùng nhấc chân lên: Nếu Lâm Hiểu Hiểu cố ý bỏ rơi mình, vậy thì cô ấy sẽ không quay lại tìm mình.
275 Người quản thôn chắc là một viên chức nhỏ, nhưng đứng trước mặt đồng tiền thì còn phân biệt ai là ai. Thấy tiền rơi đầy trời, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để cho những người chưa từng trải sự đời chen chúc nhau mà giành giật như ong vỡ tổ!
An Điềm nhân lúc đám đông đang tranh nhau giành tiền, lập tức chạy ra ngoài và lao về phía trước!
“Mẹ, nó bỏ chạy rồi kìa!” Đám lưu manh nhìn theo, vô cùng sốt ruột, liền vội đuổi theo.
276 “Còn nữa, cám ơn anh. ” An Điềm cắn môi. Cô nhận ra mỗi lần mình gặp nguy hiểm, đều là Cố Thiên Tuấn xuất hiện kịp thời bên cạnh mình.
Mình đúng là nghiệt duyên chưa dứt, suốt đời cùng với Cố Thiên Tuấn cắt chẳng được, gỡ càng rối.
277 “Vết thương của em vẫn chưa khỏi, không thể đi bộ được. ”
“Không sao đâu, tôi…”
“Nói thêm một câu, anh sẽ nuôi em ở trong phòng nh, cho đến khi vết thương của em lành lại mới thôi.
278 Một lúc sau, cuối cùng vẫn là Tô Thanh Dương đổi chủ đề. Anh đưa tay ra và đắp chăn cho An Điềm, rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Những chuyện này, sau này tôi sẽ không hỏi đến nữa.
279 Cho đến ngày hôm đó, sau khi anh liều mình cứu mạng An Điềm ngay dưới chùm đèn, Cố Thiên Tuấn mới nhận ra rằng gánh nặng đó, là cảm giác áy náy đối với Chu Mộng Chỉ sau khi anh thích An Điềm.
280 Ngay sau đó, môi của hai người lập tức dính chặt vào nhau, mà lần này thì không biết là ai chủ động trước nữa.
“Cố Thiên Tuấn, tôi nói cho anh nghe bí mật vừa rồi nhé, thật ra, khi anh cứu tôi, là đẹp trai nhất.