341 “Đâu có. ” Trên mặt Thẩm Sở Hà không có bất kỳ vẻ hoảng loạn nào. “Tôi lái xe chở cô thẳng về nhà, đâu có đưa cô đi gặp ai! Giọng nam mà cô nghe thấy, có thể là của Tô tổng đấy.
342 Nghe Cố Thiên Tuấn nói vậy, Chu Mộng Chỉ mới từ từ cảm thấy khá hơn, bèn ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy được, Thiên Tuấn, anh đi làm việc đi. Nhưng mà, sau khi xong việc rồi nhất định phải về với em đấy!”
“Đương nhiên!” Cố Thiên Tuấn mỉm cười với Chu Mộng Chỉ, “Anh họ cũng đến cùng với anh, hôm nay việc của anh ấy không nhiều nên cứ để anh ấy ở lại với em đi, chứ nếu để em một mình thì chắc em sẽ buồn lắm.
343 Từ sau khi nhóm dự án chọn được bản thảo thiết kế thì công ty Tô Thị liền bước vào giai đoạn sản xuất gấp rút, hiện giờ hàng mẫu sau khi được chỉnh sửa ba lần thì đã làm xong.
344 Cố Thiên Tuấn nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Chu Mộng Chỉ và vẻ mặt nhẫn nhịn của An Điềm, bàn tay lập tức nắm chặt lại, nhưng sau đó lại thả ra. Anh trầm ngâm một lúc rồi quay sang phẩy tay với Susan đứng sau lưng.
345 “…” An Điềm vẫn cứ ngẩn người nhìn ngoài cửa, không nói tiếng nào.
“Mau lấy cho An Điềm một cái khăn, lau sạch quần áo, tôi sẽ đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi.
346 Không những vậy, Chu Mộng Chỉ còn có thể lấy thân phận là người bị hại mà nói với Cố Thiên Tuấn rằng, chốn công sở thật sự quá đáng sợ, cô ta không muốn làm nữa, sau đó sẽ khiến Cố Thiên Tuấn bắt cái cô An Điềm “không hiểu lí lẽ” này phải nghỉ việc và rời khỏi thành phố H.
347 Lần nào cũng như vậy!
Cơn giận của An Điềm không vì nụ hôn của Cố Thiên Tuấn mà tan biến, mỗi lần An Điềm tủi thân, Cố Thiên Tuấn không nói gì cả, cũng không giải thích, mà chỉ dùng sức chặn miệng mình lại như vậy!
An Điềm cảm thấy mình không thể cứ không rõ ràng với Cố Thiên Tuấn như vậy, mình như vậy thật rất bi thương! Cô muốn cắt đứt hoàn toàn với Cố Thiên Tuấn!
Lưỡi của Cố Thiên Tuấn vẫn cứ tấn công An Điềm, An Điềm vừa né ra vừa dùng răng cắn vào.
348 “Đừng khách sao, mọi người đều là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau thôi. ” Chu Hán Khanh mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Vài ngày trước, Chu Hán Khanh nghe Susan đang nói điện thoại, hình như người thân của Susan bị bệnh đang cần tiền gấp, tuy lương của Susan không thấp, nhưng bệnh tình của người nhà cô có vẻ rất nghiêm trọng, nhất thời Susan không có số tiền nhiều như vậy, lại đang cần gấp nữa.
349 Trong một căn hộ cao cấp nhất ở trung tâm thành phố H. . .
Ánh đèn mờ ảo, âm nhạc du dương trong phòng, Thẩm Sở Hà mặc đồ ngủ màu kem sữa, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, mái tóc màu hạt dẻ ngang vai xõa tự nhiên.
350 Sau khi Cao Lỗi đi rồi, Susan lập tức xem qua danh sách tài liệu, cô siết chặt đôi tay, lập tức lấy điện thoại mình ra tìm số của Chu Hán Khanh.
Ba ngày sau sẽ có cuộc họp cổ đông đột xuất, mong giám đốc Chu chuẩn bị cho tốt.
351 “Còn nữa, tôi vốn định mua một chiếc xe cho Doanh Doanh nữa, nhưng cô ấy lại không biết lái xe, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện nên định khi nào cô ấy biết lái xe rồi mới mua cho cô ấy, bây giờ nghĩ lại, may mà chưa mua, nếu không Doanh Doanh sẽ càng giận hơn.
352 “Chú đẹp trai, cảm ơn chú bận như thế mà vẫn mua quà cho tôi. ” Khưu Doanh Doanh còn chưa đợi Cao Lỗi nói xong đã sà vào lòng anh.
“?” Cao Lỗi lập tức ngẩn người, “Em không chê quà của tôi không sáng tạo sao?”
“Sao lại chê chứ?” Khưu Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn Cao Lỗi, ánh mắt sáng lấp lánh như sao.
353 An An vừa dứt lời cũng là lúc An Điềm bước ra khỏi nhà bếp, tất nhiên trông thấy ngay Cố Thiên Tuấn đang đứng cạnh An An.
Vẻ mặt An Điềm trong vòng nửa giây đầu tiên lộ ra một nét mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lập tức bị thay thế bằng nét lạnh lùng.
354 An An đóng cửa lại rồi nghiêm túc nhìn Cố Thiên Tuấn, nói bằng giọng ngao ngán: “Chú Cố, sao chú cứ làm mẹ con giận vậy? Chú làm thế con thấy khó xử lắm!”
Cố Thiên Tuấn cố nhịn cười, tỏ vẻ vừa buồn vừa hối hận mà nói: “Trước đây chú có làm sai vài chuyện, thế nên mẹ con mới giận.
355 Ngày hôm sau, An Điềm bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Sau khi lười nhác ngáp một cái, An Điềm mới từ từ mở mắt ra.
Toàn thân đau nhức, An Điềm chỉ có thể quay đầu nhìn xung quanh, thấy khắp nơi lộn xộn, vừa nhìn là biết ở đây đã xảy ra một cuộc “vật lộn” rất dữ dội rồi.
356 Cố Thiên Tuấn gõ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt sâu thẳm, không nói gì cả, mọi người cũng không ai dám nói gì, chỉ chờ đợi trong sự thấp thỏm.
Hồi lâu sau, Cố Thiên Tuấn mới ngẩng đầu dậy, lướt mắt nhìn một lượt khắp các thành viên hội đồng quản trị, cuối cùng dừng lại ở chỗ Chu Hán Khanh rồi trầm giọng nói: “Về việc bãi miễn chức vụ giám đốc marketing của Chu Hán Khanh, tôi không đồng ý.
357 Hai người cùng đến biệt thự nơi họ sống. Vừa vào đến phòng khách, Cố Thiên Tuấn liền nói với Cao Lỗi: “Tối nay tôi không tăng ca nữa, anh về trước đi, sáng mai đến đón tôi.
358 Thở ra một hơi thật dài, Chu Mộng Chỉ thay một chiếc áo ngủ xinh đẹp, đánh răng rửa mặt lại lần nữa và trang điểm nhẹ cho mình.
Nhìn mình trong gương, lông mày đậm, mắt long lanh, lúc cười khi khóc đều rất quyến rũ.
359 “Hán Khanh, anh đừng nói thế. ” Chu Mộng Chỉ lắc đầu nói với chút thương cảm. “Cám ơn anh đã chăm sóc em trong nhiều năm qua. Chỉ là, duyên của chúng ta đành phải kết thúc ở đây.
360 Chu Mộng Chỉ đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng có phần suy sụp của Chu Hán Khanh, cô ta khẽ thở dài. Không biết tại sao, dù Chu Hán Khanh sắp rời đi rồi, nhưng nỗi hoảng sợ trong lòng cô ta vẫn ngày càng lớn hơn.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50