381 Vào ngày thứ ba sau khi An Điềm dọn đến biệt thự, Cao Lỗi bất ngờ ghé thăm.
“Cố tổng, có tin tốt. ” Cao Lỗi đến phòng sách của Cố Thiên Tuấn, người vốn điềm tĩnh như anh, vậy mà trong giọng nói bây giờ lại có vẻ phấn khích như thể sắp có một sự kiện lớn ngã ngũ.
382 “Tôi…” An Điềm há miệng ra rồi lại nhìn xuống An An đang không hiểu gì, rồi đành phải mím miệng lại, không lên tiếng nữa.
Bây giờ cũng không có lý do nào tốt hơn để giải thích với An An, nhưng, sau này mình nhất định phải buộc Cố Thiên Tuấn giải thích rõ ràng với An An rằng mình chưa bao giờ hứa gì với Cố Thiên Tuấn cả! An Điềm giận dữ nghĩ.
383 “An Điềm, xin lỗi, thật sự xin lỗi, lúc trước là tôi đã sai rồi, cô tha thứ cho tôi đi được không?” Trong lúc An Điềm đang suy nghĩ thì Lâm Hiểu Hiểu vẫn liên tục xin lỗi.
384 An Điềm cảm thấy hơi phấn khích, nhoẻn miệng cười rồi khoác lên người một bộ váy ngắn liền thân màu hồng nhạt và một đôi giày trắng.
Bộ váy này hình như là thiết kế mới nhất của Chanel, phần ống váy có phủ ren, thiết kế eo cao làm tôn lên đôi chân dài của An Điềm, dáng váy mềm mại ôm sát chân, đôi giày đế bằng màu trắng có khảm kim cương tuy không quá làm bật lên vẻ kiều diễm của An Điềm nhưng cũng khiến cô tỏa ra khí chất rực rỡ.
385 Lâm Hiểu Hiểu nói xong liền đưa bộ váy ấy cho nhân viên bán hàng: “Gói cái váy này lại cho tôi nhé, cảm ơn. ”
“Vâng. ” Nhân viên mỉm cười gật đầu rồi quay người đi lấy hóa đơn.
386 “Cộp, cộp, cộp…”
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa vọng lại, An Điềm khẽ động đậy ngón tay, từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt cô là một căn hầm tối tăm, xung quanh không có chút ánh sáng nào, một mùi ẩm mốc ngập tràn, An Điềm khẽ lắc cái đầu còn hơi choáng của mình rồi từ từ đứng dậy.
387 “Ha!” An Điềm gạt mạnh tay Chu Mộng Chỉ ra rồi đứng dậy trừng mắt nói với cô ta, “Lúc trước tôi không nhận mình là An Nhiên là vì tôi không muốn cuộc sống của mình bị ảnh hưởng! Nhưng bây giờ cô đã biết rồi thì tôi mặc kệ vậy! nhưng mà cô…”
An Điềm nói đến đây chợt dừng lại, rồi từ từ áp sát vào Chu Mộng Chỉ: “Có phải sau khi biết tôi là An Nhiên rồi thì cô đã chột dạ đến mức không ngủ được không?”
“Con khốn!” Chu Mộng Chỉ hệt như một con mèo bị giẫm phải đuôi, cả người run lên bần bật, cô ta giơ tay lên định cho một cú tát trời giáng vào mặt An Điềm.
388 An Điềm lúc này toàn thân đầy máu, chiếc váy sang trọng trên người cũng đã rách bươm. Cô bất lực cúi đầu xuống, trên mặt đầy mồ hôi: Lâm Hiểu Hiểu có làm vậy cũng vô ích thôi, Chu Mộng Chỉ dường như đang muốn liều mạng, e là cả hai người họ đều khó mà thoát được căn hầm tối tăm này.
389 Buổi chiều cùng ngày An Điềm bị bắt cóc…
Khưu Doanh Doanh xách túi, thất thểu đi về phía căn hộ của mình: Dạo gần đây thật sự xảy ra nhiều chuyện quá, chuyện thứ nhất là mình trông thấy Chu Mộng Chỉ ở bên cạnh một người đàn ông lạ, sau đó đã đắc tội với chị ta; chuyện thứ hai là nhà của chị An Điềm đột nhiên bị trộm, sau đó chị ấy đã xin nghỉ làm một tuần, vừa rồi mình đã gọi cho chị ấy mấy cuộc nhưng chị ấy lại không bắt máy!
Chuyện cuối cùng khiến Khưu Doanh Doanh thất vọng nhất chính là, cô và Cao Lỗi đã hẹn sau khi tan làm sẽ cùng đi ăn cơm, vậy mà Cao Lỗi đột nhiên lại không thể liên lạc được, gọi điện không bắt máy, Khưu Doanh Doanh giận quá nên đã bắt taxi một mình hậm hực về nhà.
390 “Ào” một tiếng, một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người An Điềm.
Cảm thấy toàn thân như vừa rơi vào một hố băng, khắp nơi trên cơ thể chỗ nào cũng đau đến xé gan xé ruột, An Điềm bị tạt nước run cầm cập lập tức mở mắt ra.
391 Cố Thiên Tuấn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi lại đưa điện thoại lên tai.
Nếu là lúc trước thì Cố Thiên Tuấn nhất định sẽ có thể tiếp tục bình tĩnh nói chuyện với Chu Mộng Chỉ, nhưng bây giờ người đang chưa rõ sống chết kia lại là An Điềm, người phụ nữ mà anh yêu nhất.
392 60393. Điện thoại bất giác rơi thẳng xuống đất, Cao Lỗi như nghe thấy có một tiếng sét vang lên bên tai, cả người như chìm vào một đợt sóng đau đớn.
Anh đứng ngẩn người một giây rồi chạy như điên ra khỏi cửa.
393 60394. Chu Hán Khanh nhíu mắt lại, ngay lập tức lùi người ra phía sau. Nhưng thật không may, Chu Mộng Chỉ đá rất chuẩn và mạnh, tốc độ lại nhanh. Vì vậy, cú đá đó của Chu Mộng Chỉ, tuy không dẫn đến tàn phế, nhưng cũng làm cho Chu Hán Khanh đau đớn run rẩy cả người.
394 60395. Sau khi Chu Mộng Chỉ nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của mình xong, cô ta cầm một thỏi son lên nhẹ nhàng thoa lên cái miệng đào nhỏ xinh của mình…
Tranh thủ trang điểm nhẹ xong, Chu Mộng Chỉ nhìn vào mình trong gương chớp chớp đôi mắt mai xinh đẹp rồi mỉm cười tự tin.
395 60396. Khi chuông điện thoại reo lên lần thứ hai thì Chu Hán Khanh mới dần tỉnh lại. Anh ta trần như nhộng từ từ ngồi dậy, đầu óc vẫn còn rất nặng nề.
396 60397. Lúc này, trong căn hầm bên dưới nhà Chu Hán Khanh…
Những người mặc áo đen mau chóng cởi trói cho An Điềm, nhưng An Điềm bị thương quá nghiêm trọng nên khi vừa được cởi trói ra thì bất tỉnh ngã xuống đất.
397 60398. Trong biệt thự trang viên ngoại ô thành phố S…
Chàng trai áo trắng vẫn không thay bộ áo dính máu đỏ tươi trên người mình, anh đứng thẫn thờ trước cửa, yên lặng nhìn cánh cửa đóng chặt.
398 60399. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ lo lắng cho An Điềm của cậu chủ, Susan càng thêm áy náy, cô cúi đầu liên tục nói: “Cậu chủ, thật sự xin lỗi. ”
“Thôi được rồi, cô cũng về đi.
399 60400. Chu Mộng Chỉ ôm mặt, không tin được mà nhìn người phụ nữ kia, cô ta giờ lại bị một con đàn bà vừa nghèo kiết xác vừa thô kệch đánh vào mặt!
“Mày… mày dám đánh tao!” Chu Mộng Chỉ run run ngón tay chỉ vào mặt người phụ nữ béo rồi gầm lên, “Mày dám đánh tao! Tao…”
“Bốp!” Lại một tiếng bạt tai nữa vang lên, bây giờ cả hai má của Chu Mộng Chỉ đều sưng đỏ.
400 60401. “Không được rồi, tao có hơi mệt. ” Nữ phạm nhân nọ lắc lắc tay, sau đó lùi lại nói với đám phạm nhân, “Chúng mày lên đi!”
Đám phạm nhân còn lại cũng liền xông lên, đấm đá túi bụi vào người Chu Mộng Chỉ.