361 “Được rồi, đã nói em đừng đụng đến chị ta, bây giờ bị một vố rồi chứ gì!” An Điềm trượt ghế đến cạnh Khưu Doanh Doanh, nói rất thấm thía.
“Nhưng mà, ngay cả những bản thảo cơ bản nhất cũng không nộp, chị ta còn đi làm để làm gì?” Khưu Doanh Doanh siết mạnh cây bút chì trong tay, nói với vẻ không hài lòng.
362 “Không có gì!” An Điềm bực bội nhìn Khưu Doanh Doanh, “Sau này làm nhiều, bớt nói lại! Nếu không chị mặc kệ em đấy!”
Khưu Doanh Doanh bị giọng điệu của An Điềm là cho sợ khiếp vía, đành ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.
363 Trong văn phòng rộng rãi sáng đèn…
Cố Thiên Tuấn mặc áo sơ mi trắng cao cấp, hai cúc áo trên cùng được cởi ra, lộ nước da màu trước ngực, anh nhắm mắt lại, vẻ mặt hững hờ.
364 Chu Minh Phong đau đớn lăn lộn dưới đất, miệng của ông ta bị Chu Hán Khanh đá đến nỗi chảy máu, bây giờ lại bị đạp mạnh một cái, chiếc cằm của Chu Minh Phong đã lập tức bị trật khớp rồi.
365 “Tối hôm đó bố uống say quá! Ai bảo con và mẹ con giống nhau như vậy!” Chu Minh Phong độc ác đến tận cùng, không hề tỏ ý áy náy.
“Chu Minh Phong, ông chết đi!” Đôi mắt của Chu Mộng Chỉ đỏ lên, bỗng chốc mất đi lý trí, nếu Chu Minh Phong không xuất hiện thì cô ta mãi mãi sẽ chôn giấu vết thương đó.
366 “Khốn kiếp, cái gì thế này?!” Chu Minh Phong hốt hoảng trừng mắt lên, đạp phanh như điên.
Nhưng xe vẫn lao đi với tốc độ chóng mặt, càng lúc càng nhanh, giống như mũi tên bắn ra vậy, lao đến đầu cầu.
367 “Nhưng chuyện của Chu Minh Phong, anh giải thích thế nào?” Chu Mộng Chỉ hoàn toàn không có chút ăn năn nào, trong thế giới của cô ta thì tất cả mọi người đều tự tư tự lợi, cô ta không bao giờ tin rằng sẽ có người nào đó tốt với cô ta cả đời.
368 “Trước tiên em nói cho anh biết, em mua được chiếc xe chợ đen đó ở đâu?” Chu Hán Khanh nghiêm túc phân tích, “Hiện giờ phía cảnh sát đang bắt đầu điều tra rồi, nếu phát hiện ra chiếc xe ấy trước đó đã bị phá hoại thì họ chắc chắn sẽ đi tìm chủ xe, rồi lần theo đường dây chợ đen mà tìm ra em, mà nếu như vậy thì sẽ nguy to!”
“Nhưng cảnh sát muốn điều tra ra toàn bộ chuyện này cũng không phải dễ đâu!” Chu Mộng Chỉ phân tích kĩ lưỡng, “Chiếc xe là mua ở chợ đen, vậy nên có tìm ra thông tin chủ xe thì cũng vô ích!”
“Nếu sự xuất hiện của Chu Minh Phong chỉ là một sự tình cờ thì không sao.
369 Tại văn phòng nhóm dự án công ty Tô Thị…
An Điềm sau khi cầm điện thoại một hồi lâu cuối cùng đứng dậy bước vào nhà vệ sinh.
Sau khi chắc chắn nhà vệ sinh không có ai rồi, cô mới gọi điện cho Cố Thiên Tuấn.
370 “Nói đi, chị An Điềm, lần trước lúc chị gây nhau với Chu Mộng Chỉ còn nói chồng chị ta có thể đuổi việc chị nữa mà! Vậy tóm lại chồng chị ta là ai? Chị mau nói cho em biết đi! Tóm lại em thấy người đó rất quen, nếu chị nói tên người đó ra, biết đâu em sẽ nhớ ra được là đã gặp người đó ở đâu rồi đấy!” Khưu Doanh Doanh kéo tay An Điềm, phấn khích nói.
371 “Tôi là…”
“Không phải đâu!” An Điềm đang bận rộn trong bếp chợt chạy ra, gượng cười giải thích, “Anh ấy chỉ là đồng nghiệp của em, chẳng qua là giống với cái người tên Cố Thiên Tuấn trên ti vi ấy thôi!”
An Điềm không hề muốn vì thân phận của Cố Thiên Tuấn mà khiến cho mình gặp phiền phức, vì dù gì thân phận của họ quá cách biệt, tốt nhất cô không nên trèo cao.
372 An Điềm trợn to mắt, nhất thời quên mất phải suy nghĩ, cũng để mặc cho Cố Thiên Tuấn nắm tay mình lên. Trong tâm trí cô bây giờ chỉ còn một giọng nói: Cố Thiên Tuấn làm vậy là đang tỏ tình với mình sao?
“An Điềm!” Chất giọng sang sảng của chị chủ nhà vang lên.
373 “Cố Thiên Tuấn, anh…”
An Điềm còn chưa dứt lời, Cố Thiên Tuấn đã giơ tay lên ngăn cản. Anh vẫn nhìn vào Chu Hán Khanh đang đeo mặt nạ, bình tĩnh nói: “Người trong tay anh đang bị nguy hiểm đến tính mạng.
374 “Ui…” Chu Hán Khanh rên lên một tiếng, ngay lập tức khuỵu một đầu gối xuống đất. Anh ta bụm mắt cá chân lại đầy đau đớn, rồi nhìn vào Chu Mộng Chỉ bằng ánh mắt không dám tin.
375 Sau khi Chu Hán Khanh chạy mất…
Trong tầng hai khu căn hộ của An Điềm, An Điềm đang quỳ dưới đất muốn dìu chị chủ nhà dậy, trên người cô bây giờ toàn là máu, hai mắt khóc đến mức đỏ hoe: “Chị chủ nhà, chị phải cố gắng lên, xe cấp cứu sắp đến rồi, chị đừng sợ!”
“An… An Điềm… Tôi đau quá, cảm thấy chẳng còn sức lực gì nữa, khó chịu quá…” Chị chủ nhà nằm trong lòng An Điềm, cả người mềm nhũn, hoàn toàn không đứng dậy nổi.
376 “Có khi không nghiêm trọng như anh nói đâu, có thể đúng như cảnh sát nói, đó là kẻ trộm vào nhà thôi!” An Điềm nghĩ một lát rồi nói, “Lần này lớn chuyện như vậy chắc tên trộm đó cũng không dám quay lại nữa đâu!”
“Chuyện gì cũng cần phải cẩn thận, vậy nên em nhất định phải nghe anh!” Cố Thiên Tuấn nhìn An Điềm, “Nếu em thật sự muốn đi thì phải chờ anh điều tra rõ chuyện này đã.
377 “Mẹ ơi, có phải mẹ nấu món mì xào trứng cà chua mà con thích không?” Mũi của An An rất thính, mì vừa được nấu xong là cậu đã lập tức chạy vào.
“Đúng vậy, cục cưng.
378 “Sao thế? Sáng ra không nhìn thấy anh nên có hơi không nỡ đúng không?” Cố Thiên Tuấn vừa ra khỏi bếp là đã ôm chầm lấy An Điềm.
“Không phải. ” An Điềm vội đẩy Cố Thiên Tuấn ra, “Tôi kéo anh ra đây là muốn nói với anh chuyện liên quan đến viên kim cương xanh.
379 Chu Hán Khanh ngừng một chút, sau đó phân tích: “Nếu chỉ là một nhân viên bình thường thì mấy thông tin lai lịch đó chắc chắn phải rất dễ điều tra, nhưng lai lịch của An Điềm thì lại rất bí ẩn.
380 “Anh nói tiếp đi. ” Chu Hán Khanh ra lệnh.
“Vâng, vâng, vâng. ” Ôn Minh quỳ dưới đất và tiếp tục cố gắng để nhớ lại: “Tuy nhiên, khi tốt nghiệp đại học, hình như An Điềm đã ly dị với anh chàng đó.