61 Lúc này, trăng tròn đã lên cao. Sâu trong khu rừng rậm, không gian càng trở nên yên tĩnh. Trên ôn tuyền nho nhỏ, hơi nước không ngừng bốc lên rồi lại nhanh chóng tiêu biến.
62 Phục hồi tinh thần lại, Đông Phương Ngọc oán thầm trong bụng, đây rốt cuộc lại là chuyện gì nữa? Căn cứ vào nguyên tắc tuyệt đối không để cho người khác chiếm ưu thế trước của mình, nàng liền nở một nụ cười bình tĩnh, đôi môi hồng nhạt khẽ mở: “Ta nói này, Mộ Dung công tử, gần đây ngươi thật sự thiếu nữ nhân đến vậy sao? Hay là vận công quá độ nên đầu óc bị thương rồi?” Ngươi cũng còn biết là ta vận công quá độ nữa à? Khóe miệng Mộ Dung Lạc Cẩn cong lên, nhìn tiểu tử đang đứng một cách không tự nhiên dưới ôn tuyền, cất giọng bằng thanh âm mang theo ý cười: “Thiếu nữ nhân? Ta nhớ là, có người từng nói, bản công tử, ờ, vội vã tìm vợ, đúng không?” Đông Phương Ngọc nhất thời toát mồ hôi hột, ngươi cố tình chờ cơ hội để trả đũa chứ gì? Cơ mà lúc ấy, ngươi cũng không có phản bác nha.
63 Đêm khuya, trong rừng cây nhỏ nằm phía đông quân doanh Thiên Hữu, Đông Phương Ngọc mặc áo choàng màu bạc, tựa hồ hòa chung làm một với ánh trăng nhợt nhạt.