101 - Cô bé Diệp Tuệ này, cũng mới có bốn năm không gặp, thay đổi cũng thật sự là quá lớn! Chậc chậc, nụ hôn của mỹ nhân à? Nếu không thì hôm nay, anh tốn ít tiền mua vậy? Dương An Bang ở bên cạnh, chẹp chẹp miệng, một bộ cảm thán rằng, cái xã hội này thay đổi quá nhanh, anh đây có hơi theo không kịp thời đại rồi.
102 Lúc này, Diệp Tuệ hít một hơi thật sâu, trên mặt có chút thay đổi. Suy cho cùng, đây cũng là một cuộc bán đấu giá kinh thế hãi tục, mặc dù trên danh nghĩa là từ thiện.
103 Lúc này Lý Lệ Tuyết lại có chút hiểu lầm. Vừa rồi, trước mặt mọi người ở đây, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên khó mà nói là hai người. Nói như vậy, dù sao thì ảnh hưởng cũng rất lớn.
104 Đối với đồng chí Mộc Định Kiên, trên thực tế thì Nhiếp Chấ Bang cũng không hiểu biết là bao. Khi còn ở kiếp trước, thời điểm mà Mộc Định Kiên thực sự xuất hiện trước mắt mọi người, nó đã là câu chuyện của thế kỷ mới sau này rồi.
105 Cũng khó trách Nhiếp Chấn Bang phấn khởi như thế. Phải biết rằng, cơ hội gặp Mộc Định Kiên lần này, là một cuộc khảo nghiệm quan trọng việc Nhiếp Chấn Bang có thể tiến vào tầm mắt của Đoàn Hệ hay không.
106 Có lời nói của Mộc Định Kiên, thân là phó bí thư Đoàn Uỷ, kiêm chủ tịch Thanh Liên, đây chính là cán bộ cấp Thứ trưởng chính thức. Đề bạt Nhiếp Chấn Bang một chút, điều này đối với Mộc Định Kiên mà nói là một chuyện rất dễ dàng.
107 Nhiếp Chấn Bang vừa nói xong, Giác bên cạnh nghe thấy Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống. Ý tứ trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang rõ ràng là đang châm chích mình, cái gì gọi là cần người làm việc? Ý tứ rất đơn giản, rất rõ ràng, chính là tổ trù bị không cần cái gì mà Chánh văn phòng, chỉ cần người biết làm việc.
108 - Chấn Bang à, lần này cậu đi Tây Nam phụ trách công tác đôn đốc đánh giá Thanh niên văn minh số tỉnh Tây Nam Lan, có thể nói trách nhiệm vô cùng lớn.
109 Bình thường, một tỉnh tối đa cũng chỉ có ba danh ngạch, tỉnh Thiên Phủ là một tỉnh lớn có dân số nhiều nhất trong nước. Ngoài Dung Thành ra, còn có Thành phố Du Châu cũng là thành phố cấp tỉnh, cùng với thành phố Thường Hồng và Tân Châu đều là những thành phố có các xí nghiệp rất lớn trực thuộc trung ương.
110 - Chấn Bang, những quà cáp này của chúng ta sắp để đầy cả khách sạn rồi. Cậu xem ba ngày nay, dưới sự dẫn dắt của Chánh văn phòng Thanh niên văn minh số tỉnh Thiên Phủ - Tào Quang Xuân, chúng ta đã đi hết mười điểm tham gia bình chọn Thanh niên văn minh số cấp quốc gia của tỉnh Thiên Phủ.
111 Trên đường đi, tính năng của một xe tốt hoàn toàn được thể hiện ra, sáng sớm xuất phát, buổi chiều đã đến biên giới Kiềm Châu. Lúc này, ở ven đường của quốc lộ, bên phía Kiềm Châu, ngay dưới tấm bảng Nhân dân Kiềm Châu chào đón ngài, sớm đã đỗ bốn năm chiếc xe, đèn hiệu lóe sáng, một đám người đều đứng đợi ở bên cạnh.
112 Nghe thấy câu nói của Trịnh Căn Sinh, Nhiếp Chấn Bang ngược lại không có ngạc nhiên gì. Quan trường lớn như vậy, tỉnh Thiên Phủ và tỉnh Kiềm Châu là hàng xóm của nhau, giao lưu giữa hai tỉnh diễn ra thường xuyên, tin tức của tỉnh Thiên Phủ, tỉnh Kiềm Châu chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể biết rõ ràng.
113 Lời của Hoàng Diệu vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang ngược lại không vấn đề gì, sắc mặt Lý Hướng Đông cũng là có chút khó coi. Hoàng Diệu nói như vậy rõ ràng là coi thường công tác của Đoàn ủy, Nhiếp Chấn Bang dù sao cũng là người từ trung ương đến, lãnh đạo Đảng chính quyền địa phương nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang căn bản là không sao cả, nhiều lắm là ghi nhớ người này, nhưng đối với Lý Hướng Đông mà nói, câu này của Hoàng Diệu chắc chắn chính là tát vào mặt ông ta.
114 Với bối cảnh của Dương An Na, muốn tìm một mục tiêu rõ ràng như Nhiếp Chấn Bang, trong tình hình Nhiếp Chấn Bang không cố ý đi ẩn náu hành tung thì thực sự quá đơn giản.
115 Nhiếp Chấn Bang bỗng có cảm giác đau đầu. Ở nước ngoài ba năm, lá gan của Dương An Na còn lớn hơn so với kiếp trước. Yên tĩnh, căn phòng lúc này rơi vào sự yên ắng tạm thời.
116 Tâm trạng Đổng Uyển lúc này cũng rất phức tạp, có chút chua xót trong lòng. Dù sao thì mình cũng là thiên chi kiều nữ, đường đường là Lục tiểu thư của Đổng gia, trong thủ đô này cũng có vô số đối tượng săn đón, nhưng Đổng Uyển bản thân cũng không ngờ, lúc này mình lại luân lạc đến nông nỗi tranh giành chồng với một cô bé.
117 Ông cụ triệu tập, Nhiếp Chấn Bang không dám chậm trễ. Hai năm qua, Nhiếp Chấn Bang ở trong Đoàn ủy, ông cụ cũng sắp xếp một chút khi vào đó, hơn nữa không phải là ông cụ ra mặt.
118 - Không nghĩ ra thật sao? Khuôn mặt ông cụ mang theo mỉm cười hỏi Nhiếp Chấn Bang. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang gật đầu, lúc này tâm tình của ông cụ cũng không tệ, lập tức liền cười nói: - Hai năm qua ở Chi Đoàn, cháu đã đảm nhiệm hai năm trưởng phòng, lần này điều đi ra ngoài, tăng thêm nửa cấp, lại là đi địa khu tận Tây Bộ xa xôi.
119 Nghe được lời giới thiệu của Nhiếp Chấn Bang, đầu dây bên kia yên tĩnh một hồi, sau một lúc, một thanh âm khác liền truyền tới, giọng nam trung rất hùng hậu.
120 Trình Tân Hoa rất là hài lòng mà gật gật đầu. Cử chỉ lẫn thái độ của Nhiếp Chấn Bang đều rất có sự trầm tĩnh, không giống như là một người thanh niên vừa mới hai mươi hai tuổi mà thôi.