121 Nhìn thấy ánh mắt thống khổ của hắn, tay Mộc Ly cầm cây trâm bỗng chốc run rẩy, lần hai đâm sâu hơn vào trong ngực hắn, lập tức máu tươi từ vết thương của hắn chảy như nước, xuôi theo vạt áo nhuộm đỏ hai tay Mộc Ly.
122 "Nếu không buông tay ngươi sẽ chết!!" Mộc Ly không khống chế được rống to lần thứ hai, bất chợt đáy lòng sinh ra sợ hãi, đau đớn giống như có một bàn tay nhỏ bé vô danh níu chặt, nàng vùng vẫy từ trên người hắn xuống, một tay quét ngang, dùng sức đánh vào sau gáy hắn.
123 "Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, nữ nhi của Hữu Tướng Nhan Khuynh Thành, diễm tuyệt lục cung, tài khuynh thiên hạ, đặc biệt sắc phong làm cung nữ cận thân của trẫm, tiếp chỉ lập tức vào Dưỡng Tâm điện diện thánh, khâm thử!"Diễm tuyệt lục cung? Tài khuynh thiên hạ? Đặc biệt phong làm cung nữ! Mọi người ở đây cũng bị đạo thánh chỉ này của Hoàng đế lôi đến!Cắn răng nghe Cao công công đọc xong thánh chỉ, Mộc Ly cảm thấy mình chưa từng tức giận đến vậy, chưa từng bị áp bức và lăng nhục như thế.
124 Nhưng trực giác nói cho Mộc Ly biết những lời này nhất định là nói với nàng, khẽ cau mày, Mộc Ly ngẩng đầu, đúng lúc chống lại ánh mắt Hoàng Bùi ném tới.
125 "Rót trà cho trẫm. "Trước sau như một, mấy chữ lạnh lùng, nghe không ra bất kỳ tức giận gì, Mộc Ly hơi kích động, còn có thể nói chuyện, chứng tỏ vết thương của hắn không có gì đáng ngại, ít nhất cũng khiến nàng an tâm không ít, song song đó không cần phải ôm lòng áy náy với vết thương của hắn nữa.
126 Vũ Tiêu Nhiên đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Mộc Ly, nhưng vẫn không cử động, càng không tỏ vẻ lúng túng khi âm mưu bị người khác phát hiện.
127 Sau khi hiểu rõ, dường như có một sự nhức nhói vô hình nào đó không cách nào khống chế lan ra ở trong lòng, trái tim bắt đầu đau âm ỉ. Cái đau buốt ấy không phải do vết thương, mà đó chính là sự bi thương đang diễn ra ở trong lòng, đau đến không thể nói thành lời, đau đến tê tâm liệt phế, đau đến tận xương tủy.
128 Hắn ngoái đầu nhìn lại, con ngươi lạnh lẽo không tình cảm, đổi lại là sự đau đớn vô biên, băn khoăn nhìn người trước mặt. "Là nàng sao?" Hắn lạnh nhạt hỏi, cổ họng thô ráp giống như bị mắc kẹt bông vải, một đôi con ngươi như sao tràn đầy chờ đợi nhìn nàng, lúc nói ra những lời này, mũi không nhịn được đau xót.
129 Chỗ áo lót bị nhiễm đỏ, ngực đau đớn kịch liệt, nhưng hắn không quan tâm. Một khắc kia, hắn cảm giác tim mình như bị hút theo bóng lưng vội vã của nàng, một khắc kia, hắn đột nhiên có loại ý tưởng, mặc kệ nàng có phải là nàng ấy hay không, hắn vẫn muốn dốc hết toàn lực giữ nàng lại bên cạnh mình, cho dù có cãi vả, tức giận khó chịu, hắn cũng cam lòng.
130 "Đã gần chết, còn muốn nàng?" Thanh cười một tiếng, trên gương mặt tuyệt thế khuynh thành thoáng qua một tia sáng kỳ lạ, không để ý nói tiếp "Sớm muộn có một ngày ngươi sẽ chết ở trên tay nàng.
131 Tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều chỉ có thể là quân cờ, câu nói ấy giống như cơn ác mộng luôn quấn lấy hắn, hắn mãi mãi sẽ không thể quên lời dặn dò của phụ hoàng trước khi lâm chung.
132 Sạch sẽ khiến cho người ta an tâm, sạch sẽ không có âm mưu tính toán, là bởi vì nơi này có một người thanh thuần như thế sao?Một người như vậy, làm cho người ta vừa nhìn thấy nhịn không được muốn tới gần.
133 Giọng nói của Vô Ức trong veo như thủy tinh, e rằng thế gian hiếm có, Mộc Ly không chỉ say mê, cái gọi là, rượu không say, người tự say!Đình được xây bằng gỗ, nằm ở hướng Tây, phía sau màn hoa rơi lã tả, trông rất mới mẻ độc đáo có vẻ mới xây cách đây không lâu.
134 "Ức, huynh sẽ giống như những người khác vứt bỏ ta phải không?" Thốt ra một chữ ‘Ức’ rất tự nhiên, Mộc Ly gọi vô cùng thân thiết, nhưng cũng không cảm thấy lúng túng, chỉ là nước mắt trên mặt, vẫn tiếp tục chảy ngang dọc.
135 Mộc Ly bị một chữ được đơn giản làm cho xúc động, duỗi hai tay ra, nàng chủ động ôm y, bình thường giống như người thân ôm nhau nhưng lại hàm chứa vô hạn chân tình.
136 Mộc Ly mê mang, nhớ tới vị thiên tử cao cao tại thượng không coi ai ra gì kia, nhớ tới hắn đối với người gọi là ‘Nguyệt Như Băng’ gì đó cố chấp chết không buông tay, nhớ tới ánh mắt quyết tuyệt kia, trong lòng không khỏi hơi buồn buồn, nhất thời hai người cùng rơi vào trạng thái im lặng.
137 Chỉ thấy hai bên cửa chính Tương Tư các, bảy tám cung nữ đứng xếp thành một hàng dài thẳng tắp, nhìn trận thế này, Mộc Ly không cần đoán cũng biết người tới là ai rồi.
138 Anh Mộc Ly nàng trước giờ vẫn không phải người dễ bị bắt nạt, muốn uy hiếp nàng? Vậy thì xem ngươi có bản lãnh này hay không đã!Mặc dù nàng có đôi lúc tuỳ tiện, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ không nhìn mặt mà nói chuyện, nói một là một.
139 Vừa nãy nàng chỉ nói một chữ ‘Bùi’ ở bên tai bà ta mà thôi. Ngồi trở lại trên ghế quý phi, Mộc Ly vắt chéo hai chân, nàng lấy từ trong ngực ra một vật, đó là một cây trâm bạc rất bình thường.
140 Xem ra cuộc sống sau này sẽ không thể bình yên rồi, cũng không có ai tinh toán thái bình, chỉ vì có muốn cũng chưa chắc đã được. "Đi. " Không đợi Cao công công mở miệng, Mộc Ly nhăn cái mũi nhỏ, đứng lên từ trên ghế quý phi dứt khoát đi ra ngoài.