141 Xem ra hắn đã biết mình tự ý xuất cung rồi, chẳng qua có cần phải khua chiên giống trống như vậy không? Cố ý không ình đường sống đây mà!"Hoàng thượng, nặng thì, trục xuất khỏi cung, nhẹ thì, quở trách bốn mươi trượng.
142 "Dẫn đi, đánh 20 trượng. " Chỉ với mấy chữ ngắn gọn và nhẹ nhàng. Nhưng được thốt ra từ trọng miệng Vũ Tiêu Nhiên lại quyết định số phận của Mộc Ly. Một cơn gió lạnh thoáng qua, hắn đã ngồi trở lại trên Long ỷ, mà nàng, cả trái tim cũng đã lạnh lẽo tự bao giờ.
143 Lý do khiến trái tim nàng băng giá chính là, vì sao từ đầu tới cuối không có người nào thay nàng cầu tình hết vậy? Mặc dù biết van xin cũng vô dụng, nhưng ít nhất vẫn để cho nàng cảm thụ được một tí gì đó gọi là ấm áp, chẳng lẽ phẩm chất làm người của Anh Mộc Ly nàng kém như vậy sao? Hazi.
144 Thất vọng đau khổ sao? Cũng không đến nỗi đó, bởi vì giờ phút này càng làm cho trái tim nàng băng giá hơn, đột nhiên nhớ tới nam tử ấm áp nọ. Khóe miệng nở một nụ cười ấm áp, nhưng lại mang theo tràn ngập chua sót.
145 Cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, Mộc Ly ngẩng đầu lên, nhưng gương mặt lại mang vẻ mê mang, mờ mịt giống như mới vừa tỉnh mộng. Đáng chết! Nữ nhân này, nàng ấy đang làm gì thế? Nàng ấy lại dám thất thần!!Lửa giận ngập trời đâm vào lồng ngực, Vũ Tiêu Nhiên hung hăng siết chặt ngón tay, giống như đồ trên tay chính là cổ Mộc Ly.
146 Trong lòng ba đào mãnh liệt, trên mặt vẫn ung dung bình thản, hắn cười lạnh: "Cả ngày hôm nay, nàng chạy đi đâu vậy hả? Thân là cung nữ bên người trẫm, chưa có lệnh của trẫm đã tự ý rời khỏi, nàng không cảm thấy cần phải giải thích rõ với ta sao?"Câu cuối cùng, hắn dùng chữ ‘ta’, mà không phải là cách xưng ‘trẫm’ của Hoàng đế, lấy góc độ một nam nhân bình thường, đi về phía một nữ nhân yêu cầu một lời giải thích, đáng tiếc.
147 Vũ Tiêu Nhiên cũng nhìn lại nàng, đôi mắt phượng thâm trầm khóa thật chặt Mộc, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt nàng, mỏi mòn chờ đợi, nhưng nàng vẫn không mở miệng, hắn rất có kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: "Tại sao không nói lời nào? Hả?"Mộc Ly bất mãn nhăn nhăn cái mũi nhỏ, đôi môi anh đào mềm mại chu ra, mở miệng: "Là hoàng thượng người bảo nô tỳ câm miệng mà.
148 Chính xác là nàng muốn ra bên ngoài hít thở một lát. Nếu vẫn còn trong phạm vi hoàng cung, cũng coi như không cần thiết phải đi nữa rồi, bởi vì từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đối với nàng mà nói, đều chứa đầy âm mưu tính toán.
149 Làm cái gì cũng được nhưng tuyệt đối không làm thế thân cho người khác, trong lòng Mộc Ly tỏ thái độ kiên quyết trước nay chưa từng có, nàng hừ lạnh, không hất bàn tay đang cầm vạt áo mình, ngoái đầu nhìn lại, hai mắt nhìn thẳng mắt phượng của hắn: "Nhan Khuynh Thành không thỉnh cầu ngươi bất cứ điều gì, ta cũng vậy cho tới bây giờ chưa từng van xin ngươi, nhưng hiện tại, toàn thân ta rất đau, ta muốn trở về bôi thuốc.
150 Bóng đen cầm trên tay một bình sứ màu trắng, hắn rón rén ngồi xuống mép giường khắc hoa, cẩn thận kéo chăn ra, một tay xoa nhẹ lên cái mông mềm mại của nữ tử, tay còn lại tìm kiếm thắt lưng quần lót của nàng.
151 A, tên Hoàng đế ngựa đực này, khỏi cần đoán vẫn thừa biết không có chuyện gì tốt rồi. Hắn nhất định coi nàng là Nguyệt Như Băng, nên mới có thể như vậy, cũng chỉ với Nguyệt Như Băng, hắn mới khác thường như thế, mà Anh Mộc Ly nàng ở trong mắt hắn, chính là thế thân của vị Nguyệt Như Băng kia!Nghĩ như vậy, ánh mắt Mộc Ly nhìn hắn càng lúc càng lạnh hơn, dường như có thể đóng băng hắn bất cứ lúc nào.
152 Đây là đêm đầu tiên bọn họ ngủ chung với nhau, Vũ Tiêu Nhiên cả đêm ngủ rất ngon, nhưng Anh Mộc Ly thì ngược lại, nàng vẫn không tài nào chợp mắt được.
153 Ăn không phải trả tiền. có ngu mới không ăn. Cái gọi là, trời đất bao la, ăn cơm lớn hơn Hoàng đế, giờ phút này Mộc Ly không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, hết thảy đợi nàng lấp đầy bụng rồi mới nói tiếp.
154 "Suỵt. " Vũ Tiêu Nhiên rón rén đi tới, ra dấu cho đám cung nữ nô tài im lặng, ý bảo họ lặng lẽ lui ra. Sau đó, hắn đứng lại trước bàn cơm, nhìn Mộc Ly đang cúi đầu ăn cơm trắng, nháy mắt vẻ mặt có chút ấm ức và rối rắm, rồi lại nhanh chóng biến mất.
155 Chỉ là, thời gian không chờ ai cả, một cái chớp mắt, có lẽ bọn họ đã ở đoạn thiên nhai rồi. Hắn, còn có thể tìm về được sự ấm áp bấy lâu nay sao?‘Bốp’ Một tiếng vang thật lớn, Mộc Ly không chút lưu tình hất tay hắn ra, môi đỏ mọng nâng lên, cười mỉa mai nói: "Ai là nương tử của ngươi? Ngươi mau quên thật? Ta đã bị phế rồi, từ lâu vốn không còn bất cứ quan hệ gì với Vũ Tiêu Nhiên ngươi.
156 Gằn từng chữ nói xong câu cuối cùng, Mộc Ly cũng không hất tay ra, cứ để mặc hắn ôm mình, hai mắt sáng chói như lưu ly, chứa đựng sự kiên quyết thay thế cho nét lạnh giá ngày thường, nhìn thẳng vào dôi mắt phượng thâm sâu như bảo thạch của hắn.
157 Buổi chiều, thời tiết có chút âm u, hơi thở mùa đông càng lúc càng nặng, hoàng cung Phượng Lân vẫn trước sau như một cao ngạo sừng sững. Ngự Thư Phòng, Vũ Tiêu Nhiên ngồi trên ghé rồng phê duyệt tấu chương, môi mỏng như hoa anh đào không ức chế được khẽ nhếch lên, ngay cả gương mặt băng sơn vạn năm chẳng đổi, cũng xuất hiện một ít sắc thái tình cảm, nhìn ánh mắt trợn trắng của đám nô tài hầu hạ, còn tưởng rằng sắp có chuyện tốt xảy ra.
158 "Tuyệt, chuyện điều tra đến đâu rồi, có tiến triển gì không?" Trái tim cuồng loạn như bị bóp lại, Vũ Tiêu Nhiên bình tĩnh nhìn Trần Tuyệt, sự tình tra xét ba năm, hôm nay rốt cuộc đã có đầu mối.
159 Vừa dứt lời, trước mắt hiện lên một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, tiếp theo, là vẻ mặt tái nhợt nhưng quật cường của một nữ tử khác, từ từ, hai dung nhan chồng lên nhau, hóa thành một người.
160 "Nhưng. . . . . . Mộc Ly tiểu thư, vậy thì, tại sao hoàng thượng muốn giam giữ chúng ta?" Tuyết Lê chớp chớp đôi mắt to, không hiểu phản đối, trong lời nói còn dậm thêm một ít tức giận.